Cô ta hoảng hốt, Tổng Giám đốc tập đoàn Hoäc Thị có bạn gái rồi mà, thế cậu bé kia có phải con trai của cậu thật không?
Quả dưa này lớn thật!
Cửa hàng trưởng đến đây, liếc mặt cảnh cáo bọn họ, người thông minh phải biết câm miệng ngay những lúc thế này! Có lẽ cửa hàng trưởng khá giỏi làm người, chỉ chốc lát sau, nước chanh cà phê hoa quả đã được soạn đầy đủ.
Bọn họ còn cố ý đóng cửa, không tiếp đãi những vị khách khác.
Với Tổng Giám đốc Hoắc mà nói, cậu đã quá quen với những đãi ngộ như thế này.
Dì Lâm thì khác, bà vừa tức tới mức bật cười, vừa sợ An Nhiên biết chuyện... Hoắc Doãn Tư uống một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: 'Rồi cô ấy cũng sẽ biết thôi."
Thật ra cậu cũng không cố tình lừa dối cô đâu. Cậu chỉ muốn bồi dưỡng chút tình cảm với Lâm Hi thôi!
Tâm 15 phút sau, thư ký Nghiêm tới nơi, lúc chị ấy đến còn mắng thầm trong lòng: Sao Tổng Giám đốc Hoắc lại đến cửa hàng thời trang dành cho trẻ em rồi.
Song một giây tiếp theo, chị ấy trông thấy Lâm Hi.
Cậu bé giống y đúc Tổng Giám đốc Hoắc!
Thư ký Nghiêm trợn mắt há mồm!
Hoắc Doãn Tư ngồi trên ghế sô pha, Lâm Hi ngồi trên đùi cậu chơi đồ chơi. Hoắc Doãn Tư nghe thấy tiếng bước chân thì nâng cằm lên, thư ký Nghiêm như lạc mất giọng: "Mẹ đứa bé này đâu?"
Hoắc Doãn Tư lại cực kỳ bình tĩnh: "Đi làm rồi."
Dường như Lâm Hi biết có người đang nhắc về mình, cậu bé nhìn sang thư ký Nghiêm và nở nụ cười ngọt ngào: "Mẹ cháu đi làm rồi ạ."
Trái tim căn cỗi của thư ký Nghiêm cũng muốn tan chảy.
Chị ấy ngắm nửa ngày trời rồi mới nhớ ra chuyện chính, là ký hóa đơn và quẹt thẻ tính tiền.
Sau đó cảnh cáo nhân viên cửa hàng một trận.
Thư ký Nghiêm làm xong tất cả, thì đi qua ngồi xổm trước mặt cậu bé, ngắm trái ngó phải, thích tới mức không nỡ buông tay.
Lâm Hi không sợ người lạ.
Thư ký Nghiêm thủ thỉ: "Thật giống An Nhiên."
Hoắc Doãn Tư mỉm cười ôn hòa, đúng lúc ấy điện thoại của dì Lâm vang lên, cậu đoán rằng An Nhiên gọi tới nên có hơi thất vọng, đành duỗi tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của cậu con trai.
Quả nhiên, An Nhiên đến đón hai bà cháu.
Dì Lâm nói xong thì cúp điện thoại, nói: 'Cậu Hoắc, tôi phải đưa Lâm Hi về rồi."
Tuy Hoắc Doãn Tư không muốn vậy nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Cậu sờ gương mặt bé nhỏ của Lâm Hi, lẩm bẩm: "Con về nhà với dì Lâm nhé! Nhớ phải vâng lời dì đấy."
Lâm Hi còn có nhỏ nên không hiểu nhiều chuyện, cậu bé chỉ cảm thấy chú và dì mà cậu bé gặp hôm nay rất thích mình, cậu bé hào phóng hôn một cái lên má Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư bèn ôm chầm lấy cậu bé một cái.
Thư ký Nghiêm cầm túi hộ hai bà cháu rồi đỡ dì Lâm xuống tầng, dì Lâm bế Tiểu Lâm Hi nói lời tạm biệt với Hoắc Doãn Tư, lúc đi ra ngoài cậu bé vẫn ngoái đầu lại nhìn Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư đứng ở lối đi, yên lặng nhìn con trai.
Trong lòng nhen nhóm sự mất mát không tên.
Bỗng nhiên, Lâm Hi nở nụ cười với cậu.
Hoắc Doãn Tư cũng không nhịn được mà cười, bảo: 'Đứa bé ngốc này!"
Thực ra nếu nhìn theo góc độ là trưởng tôn của nhà họ Hoäc thì Lâm Hi có hơi yếu đuối, nhưng Lâm Hi của cậu rất đáng yêu, đáy lòng Hoắc Doãn Tư đầy hân hoan.
Vốn dĩ cậu cũng chưa biết nên bắt bí An Nhiên như thế nào.
Nhưng hình như mọi thứ đã hợp tình hợp lý, cậu cũng chẳng cần phải bối rối
nữa. Có lẽ Lâm Hi chỉ một cái cớ, nhưng từ đó tới tận bây giờ cậu luôn mong muốn mọi chuyện chưa bao giờ thay đổi.
Ở bãi đỗ xe.
An Nhiên thấy dì Lâm vừa xách túi vừa ôm Lâm Hi, lập tức xuống xe đón hai người, cô nhìn mớ túi trong tay: "Dì mua nhiều thết Dì có mua đồ cho dì không vậy?"
Dì Lâm cười ha ha: "Đồ cháu mua cho dì, dì còn mặc chưa hết đâu."
Tiểu Lâm Hi muốn nói một chuyện.
Nhưng dì Lâm lập tức nhìn cậu bé, Tiểu Lâm Hi mới nhớ đến chuyện ban nấy dì Lâm mới dặn dò mình, vì vậy cậu bé giấu nhẹm hết những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Về nhà, An Nhiên chơi với Lâm Hi một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!