Lưng của dì Lâm ướt đẫm mồ hôi.
Hoắc Tây nói với giám đốc: "Hình như nhiệt độ chỉnh hơi cao?”
Giám đốc vô tội nói: “Không có đâu, chỉ là 26 độ thôi, nhiệt độ cơ thể dễ chịu nhất.”
Dì Lâm nhanh chóng nói không sao cả.
Cuối cùng họ vẫn ngồi cùng nhau, Hoắc Hi để Lâm Hi và Miên Miên ngồi cạnh nhau, còn cô thì ngồi cạnh dì Lâm, chụp ảnh Miên Miên và Lâm Hi rồi gửi lên vòng bạn bè [Tình cờ gặp một đứa trẻ trông giống Trương Duệ†]
Nhà họ Hoắc bùng nổ.
Hoắc Minh: [Nhìn xem, ở ven đường cũng nhặt được đứa trẻ giống con cháu nhà họ Hoäc! Hoäc Doãn Tư, vô dụng!]
Trương Sùng Quang: [Mọi người ai đến nhận đứa trẻ này?] Ôn Noãn: [Có cần xét nghiệm ADN không?] Lục Thước: [Hahaha, ai hành động bất cẩn vậy?]
Hoắc Doãn Tư: [......]
Đọc xong những bình luận, Hoắc Tây hài lòng cất điện thoại đi.
Cô khách sáo với dì Lâm, nhưng lại không hỏi gì về An Nhiên, dì Lâm cũng dần mất cảnh giác, quay đầu lại nghĩ: Dù sao cậu Hoắc cũng biết rồi, nhiều người biết hơn nữa thì sao chứ?
Nếu nhà họ Hoắc thật sự quan tâm tới chuyện này, An Nhiên khó có thể cứu được.
Thà rằng để Lâm Hi bồi đắp tình cảm với nhà họ Hoäc, sau này cũng sẽ có lợi cho An Nhiên sau này, dì Lâm thương Lâm Hi, nhưng bà cũng thương An Nhiên, muốn tính toán nơi đi chốn về cho cô ấy.
Hoắc Tây vui vẻ cười đùa, nhưng cô vẫn chăm sóc Lâm Hi rất tốt.
Cô nhờ người giám đốc chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt dành cho trẻ em cho Lâm Hi, giống như món mà Hoắc Miên Miên đã ăn khi còn nhỏ, Miên Miên dùng kinh nghiệm dày dặn của mình dạy Lâm Hi ăn cơm.
Hoắc Tây chỉ im lặng quan sát họ.
Cô phát hiện Lâm Hi rất thích cười, lúc cậu bé cười lên rất giống An Nhiên.
Cô nghĩ Doãn Tư sẽ rất thích đứa trẻ này.
Dì Lâm ở một bên nhìn thấy khóe mắt cô Hoắc ươn ướt, trong lòng bà buồn bã, lặng lẽ lau mắt: Chỉ cần nhà họ Hoắc thực sự yêu thích Lâm Hi, còn lại không sao cả.
Dì Lâm không giấu giếm nữa, nhỏ giọng nói: "Thật ra cậu Hoắc cũng biết! Cậu ấy đã đến gặp Lâm Hi một lần."
Hoắc Tây không ngạc nhiên.
Cô liếc nhìn dì Lâm và nhẹ nhàng nói: "Mấy năm nay dì đã vất vả rồi."
Dì Lâm lại chua xót, vội vàng kiềm chế bản thân đang mất bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Người thật sự vất vả chính là An Nhiên. Mấy năm nay cô ấy đã phải chịu khổ rất nhiều.”
Tất nhiên là Hoắc Tây biết.
Cô nghe nói An Nhiên đã trở lại, cô ấy thay đổi rất nhiều.
Một cô gái chưa trưởng thành đã phải làm mẹ, còn phải làm việc chăm chỉ... Đây không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được, nhưng An Nhiên đã nuôi dạy đứa trẻ rất tốt.
Ngay khi Hoắc Tây chuẩn bị nói, điện thoại di động của cô reo lên.
Là tin nhắn Zalo của Hoắc Doãn Tư, cậu hỏi [Ở nhà hàng à? Em sẽ ghé qual]
Hoắc Tây nhanh chóng trả lời: "Đang ở đây!"
Gửi tin nhắn xong, cô đặt điện thoại xuống, mỉm cười nhìn dì Lâm: "Là Hoắc Doãn Tư! Thằng bé cũng muốn tới ăn cơm!"
Làm sao dì Lâm có thể chịu đựng được.
Bà đến từ một nơi nhỏ bé, không giỏi diễn kịch như mấy người này... Dì Lâm lại đổ mồ hôi.
Chưa đầy 20 phút, Hoắc Doãn Tư đã tới.
Cậu ăn mặc rất lịch sự, áo sơ mi trắng như tuyết, quần tây màu nâu sẫm và áo khoác len màu xám nhạt, trông rất phong độ, nhẹ nhàng.
Dì Lâm muốn đứng dậy nhưng Hoắc Tây nhẹ nhàng giữ bà lại.
Hoắc Doãn Tư nhẹ gật đầu với dì Lâm, ngồi xuống cạnh Lâm Hi, cậu kiềm chế không chạm vào đứa bé, nhưng trước mặt có một đứa nhóc mềm mại như vậy, cậu thật khó có thể kiềm chế được.
Hoắc Miên Miên thấy cậu tới lập tức vui vẻ gọi điện cho chú.
Sau đó, cô bé nói với Lâm Hi một cách rất tự hào: "Đây là chú của mình! Có phải chú ấy rất đẹp trai đúng không?"
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website