Làm sao cô ấy có thể quên một người tuyệt vời như vậy?
Lúc dì Lâm đi tới, Hoắc Doãn Tư cũng không tránh né, thậm chí còn thấp giọng gọi: 'Dì Lâm."
Dì Lâm cảm thấy mình xứng đáng với một tiếng dì này. Bà đã chăm sóc con trai cậu Hoắc được vài năm!
Bà cầm cán ô, trong lòng bối rối nhưng vẫn giả vờ tự tin: “Cậu Hoắc, An Nhiên có biết cậu đến không?”
Giọng nói của Hoắc Doãn Tư rất dễ nghe: “Cô ấy không biết! Tôi chưa nói cho cô ấy biết tôi đã biết đến sự tồn tại của Lâm Hi.”
Dì Lâm hít một hơi vì kình ngạc.
Bà trừng mắt nhìn Hoắc Doãn Tư: “Vậy cậu muốn gì?”
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng cười hỏi: "Tôi nên làm như thế nào đây?"
Dì Lâm không chắc chắn về suy nghĩ của một người đàn ông như cậu, chỉ có thể tiếp tục nói dối: "Dù sao... dù sao, nếu cậu muốn cướp Lâm Hi khỏi An Nhiên, tôi... tôi sẽ đấu với cậu đến chết. "
Hoắc Doãn Tư nhìn bà, im lặng một lúc lâu.
Dì Lâm muốn nói mấy lời gay gắt nhưng Hoäc Doãn Tư đã mở cốp xe và lấy ra một chiếc hộp rất lớn, là món đồ chơi cơ khí mà các cậu bé rất thích.
Ngoài ra, cậu còn mang một chiếc túi giấy cho dì Lâm. Trong đó có năm trăm ngàn tiền mặt.
Dì Lâm cầm lấy, mở ra, bị những tờ tiền trắng làm cho lóa mắt... Đôi mắt bà mở to nhìn Hoắc Doãn Tư: "Đừng tưởng rằng bằng số tiền ít ỏi này mà có thể hối
lộ tôi.
Hoắc Doãn Tư khế mỉm cười: 'Mua một ít sữa và quần áo cho Lâm Hi, ngày thương mua thêm ít đồ ăn!"
Dì Lâm cũng là người thông minh, khi nghe nói điều này có nghĩa là cậu đồng ý tạm thời để lại đứa bé cho bọn họ nuôi dưỡng, bà lập tức hưng phấn nói: “Lâm Hi là hạt giống của cậu, cậu đưa tiền nuôi dưỡng là chuyện nên làm!"
Bà cũng cảm thấy đau lòng cho An Nhiên.
Với năm trăm ngàn này, trước tiên mua cho An Nhiên một chiếc ô tô, bà đã nhìn thấy chiếc BMW màu trắng giá lăn bánh là ba trăm hai mươi ngàn nhân dân tệ, rất tốt.
An Nhiên sinh ra cho nhà họ Hoắc một đứa con trai lớn như vậy, ô tô chẳng là gì cải
Thấy bà nhận lời, Hoäc Doãn Tư khẽ mỉm cười, tạm biệt dì Lâm: “Vậy tôi đi trước nhé!”
Lúc cậu khởi động xe, dì Lâm lại vỗ nhẹ vào cửa xe, lắp bắp nói: “An Nhiên thật sự không biết sao?”
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng mỉm cười.
Dì Lâm yên tâm, nhưng tâm trạng của bà vẫn rất phức tạp.
Sau khi xe của Hoắc Doãn Tư rời đi, dì Lâm liền lôi đồ chơi và năm trăm ngàn tiền mặt đi đến cửa hàng ở cổng khu dân cư mua 5kg sườn dê, sau đó về nhà tìm một cái nồi lớn để hầm.
Lâm Hi tháo món đồ chơi ra, thích đến mức không buông tay.
Có cậu nhóc nào không thích mấy món đồ chơi máy móc cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!