Hoắc Doãn Tư đã đoán được tính lạnh lùng của An Nhiên. Cậu không ép buộc cô.
Sau một lúc im lặng đáng sợ, cậu thì thầm: “Điện thoại của em hỏng rồi, để tôi †axi giúp eml”
Lúc này An Nhiên mới nhớ ra chiếc điện thoại vẫn còn ở chỗ cậu, cô hỏi muốn cậu trả lại vì trong điện thoại có ảnh của Lâm Hi.
Cô đã để điện thoại di động của mình ở chỗ cậu rất lâu.
Hoắc Doãn Tư nhìn vẻ mặt lo lắng của cô.
Cậu biết rõ điều đó.
Cậu trả lại điện thoại cho cô, giọng bình tĩnh nói: “Không phải em làm việc cho Cố Vân Phàm được trả lương rất cao sao? Sao lại đi bộ mà không mua một chiếc xe chứ?”
An Nhiên lấy điện thoại di động ra kiểm tra.
Cô thì thầm: "Tôi cũng đang suy nghĩ!"
Điện thoại vẫn còn hoạt động, cô nhanh chóng rời khỏi tầm mắt cậu mà không một chút luyến tiếc.
Ngoài cổng bệnh viện, tuyết rơi dày đặc.
Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên ngồi lên chiếc taxi màu xanh lam, rất nhanh, chiếc taxi đã rời khỏi bệnh viện, biến mất trong làn tuyết mỏng, cậu đi tới đi lui vài bước, vẫn có chút lo lắng.
Cậu nóng lòng muốn gặp lại con trai mình, đứa trẻ tên đó tên Lâm Hi.
Nhưng cậu biết không thể rút dây động rừng, nếu không An Nhiên có thể sẽ chạy trốn khỏi thành phố B ngay lập tức.
Cô vẫn luôn oán trách cậu.
An Nhiên khác với cậu, cậu có hận cô, nhưng An Nhiên hình như không có... Điều này cũng có nghĩa là cô không còn tình cảm với cậu nữa.
Cậu lái xe đến dưới căn hộ nơi An Nhiên ở. Người đàn ông không xuống xe mà cứ ngồi trong xe hút thuốc. Vào ngày tuyết rơi, trời sẽ nhanh tối.
Đèn trong các tòa nhà lần lượt bật sáng, Hoắc Doãn Tư nhìn lên tầng trên cùng, những ô cửa sổ nhỏ bên đó sáng lên màu vàng nhạt, dịu dàng và ấm áp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!