Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1878: Cô lập tức tỉnh táo lại.




Lúc An Nhiên tỉnh lại, ngửi thấy hơi thở quen thuộc.

Cô giật mình mở mắt ra thì thấy Hoắc Doãn Tư ngồi bên cạnh mình, đang chăm chú nhìn cô.

“Sao anh lại ở đây?”

Hoắc Doãn Tư vẫn nhìn cô chằm chằm.

Một hồi lâu, cậu mới từ tốn mở miệng: “Đến lấy thuốc cho bố tôi , tiện đường thăm cô luôn!”

An Nhiên cởi áo khoác ra trả lại cho cậu.

Y tá đi tới rút kim cho cô, có lẽ là do bị Hoắc Doãn Tư ngồi kế bên ảnh hưởng nên tay hơi run bất cẩn khiến cô bị chảy máu, y tá vội vàng nói xin lỗi.

An Nhiên lắc đầu, cầm bông vải ấn.

Khi không chảy máu nữa, cô đi ra ngoài, Hoắc Doãn Tư đi theo phía sau cô, đến nơi không người An Nhiên đứng lại, cô xoay người về phía cậu, rất bình tĩnh nói: “Hoắc Doãn Tư, anh làm thế này không có chút ý nghĩa nào cả! Nếu như anh muốn nghe một đáp án rõ ràng thì tôi nói cho anh biết, trước kia tôi từng thích anh nhưng bây giờ thì không, không còn nữa.”

“Tôi biết!”

“An Nhiên, tôi không muốn có tình cảm của cô! Tôi có bạn gái.”

An Nhiên nhìn chằm cậu, đè nén cảm xúc: “Vậy thì không cần đi theo tôi, vậy thì không cần xuất hiện ở trước mặt tôi, chuyện này khó lắm sao?”

“Không khó!” Hoắc Doãn Tư đi về phía trước một bước, cậu giơ tay lên dường như muốn vén mái tóc rơi lả tả trên trán cô, nhưng cuối cùng vẫn nhãn nhịn, chỉ nở nụ cười:

“Chỉ là cô nợ tôi một thứ, nhất định phải trả lại.”

An Nhiên không thể nhịn được nữa: “Tôi nợ anh cái gì?”

Cảm xúc của cô đột nhiên bùng nổ: “Từ đầu tới cuối thứ tôi nợ cậu chỉ có chiếc lắc tay kia, đúng, tám trăm nghìn không đủ trả, nhưng Tổng Giám đốc Hoắc không phải đã nói tôi ngủ với cậu một lần trị giá hai triệu sao, tôi ngủ cậu ngủ lâu như vậy, cũng đủ trả một chiếc lắc tay rồi! Nếu Tổng Giám đốc Hoắc cảm thấy chưa đủ, nếu anh còn băn khoăn chuyện nhảm nhí đó, vậy được, tôi có thể ngủ với anh đến khi nào anh ngán thì thôi!”

Cô cởi áo khoác, nhếch môi cười mỉa: “Có thể ngủ ngay bây giờ! Có điều Tổng Giám đốc Hoắc đừng quên tránh thai!”

Bầu không khí ngưng đọng đến nỗi có thể nhỏ giọt.

Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư khẽ nở nụ cười.

Cậu nghiêng người kề sát bên tai cô, vừa khoác áo khoác của cô lên, còn cài cúc áo thật chặt, không chỉ như thế cậu còn thốt ra lời nói vô cùng khó ưa: “Tôi nói tôi có bạn gái!”

“Vậy thì đừng quấy rầy tôi nữa!”

An Nhiên đỏ mắt: “Người có xuất thân như anh, vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được sự khó xử của người khác, anh chỉ biết là anh đang khó chịu đau khổi Nhưng còn người khác thì sao, chẳng lẽ lòng tự trọng của người khác, nỗi khốn khổ của người khác không đáng giá sao?”

Sau khi nói xong, cô không bao giờ muốn nhìn cậu nữa.

Cô quay đầu rời đi, lại bị người ôm lấy từ phía sau...

Vì đã ở bên ngoài rất lâu nên trên người cậu cũng lạnh lẽo, nhưng chỉ trong chốc lát đã ấm áp trở lại.

An Nhiên khàn giọng: “Buông tôi ra! Anh làm vậy là sao! Dù tôi chẳng ra sao cả nhưng cũng sẽ không làm kẻ thứ bai”

Hoắc Doãn Tư kề sát vào tai cô nói: “Nhưng cô từng để tôi làm kẻ thứ ba.” An Nhiên tức giận đá cậu.

Đó hoàn toàn không phải là điều cô muốn, cô... lần đầu tiên trong nhà trọ của cô, họ hồ đồ ôm hôn nhau, cậu còn sờ mó cô!

Cô vốn không cố ý. Cô hoàn toàn không muốn thích cậu...

Nhớ tới những chuyện trước kia, thân thể An Nhiên hơi mềm nhũn, cô hơi buồn bã.

Có lẽ nhận ra sự thay đổi của cô, Hoắc Doãn Tư cũng không ép buộc cô nữa, cậu chỉ ôm cô từ phía sau, môi mỏng kề vào tai cô khàn giọng nói: “An Nhiên, sau khi cô đi... tôi đã tìm cô.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!