Bác sĩ xé đơn thuốc ra đưa cho cô, bảo cô đi nộp phí.
Mười phút sau, An Nhiên ngồi trong phòng truyền dịch, nhắm mắt im lặng. Cô cởi áo khoác trên người ra trùm lên mình nhưng toàn thân vẫn thấy ớn lạnh...
“Cô An!”
Y tá nhẹ nhàng gọi cô, An Nhiên mở mắt, y tá đặt túi chườm nóng vào lòng cô: “Ôm cái này sẽ thoải mái hơn một chút.”
An Nhiên hơi ngơ ngác, cô cảm thấy bệnh viện này phục vụ thật tốt.
Tầng hai bệnh viện, phòng viện trưởng.
Viện trưởng vùi đầu tìm tư liệu, vừa cười vừa tiện miệng hỏi: “Doãn Tư, cháu nhất định phải có bệnh án của cô An à, vậy đây nhất định là người cháu rất quan †âm! Còn chuyện tối hôm qua là sao thế?”
Hoắc Doãn Tư ngồi ở vị trí gần cửa sổ uống trà.
Cậu chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khung cảnh mùa đông ở sân sau bệnh viện, tâm nhìn nơi đây rất tốt.
Nghe viện trưởng hỏi, cậu cười dửng dưng: “Muốn tìm hiểu một chút.” Tốc độ tìm kiếm của viện trưởng không nhanh, nhưng cuối cùng cũng tìm được thông tin từ máy tính cơ sở dữ liệu, cũng may tất cả bệnh viện ở thành phố B đều liên kết mạng với nhau, cho nên có hồ sơ bệnh án của An Nhiên.
Viện trưởng mới đọc lướt qua thì ngây người, ông ấy không tin nên đeo kính lão nhìn kỹ lại, cuối cùng rốt cục đã xác định.
Viện trưởng nhìn Hoắc Doãn Tư, ánh mắt đầy ẩn ý. “Sao vậy?”
Hoắc Doãn Tư buông ly đi tới, vịn mép bàn cùng xem tư liệu với viện trưởng, một lát sau khuôn mặt cậu cứng đờ, vẻ mặt không khác viện trưởng bao nhiêu.
Màn hình máy tính cho thấy, hai năm trước, An Nhiên đã sinh con. Một bé trai.
Trời đất quay cuồng, Hoắc Doãn Tư vịn mép bàn, lấy lại bình tĩnh: “Chú Hách, kết quả này chắc chắn chứ?”
Viện trưởng cười ha hả, chỉ vào căn cước công dân: “Dù sao thì cái này cũng sẽ không sai! Không thể giả được, đây là kết quả của cô An mà cháu quan tâm... Nhưng đứa bé này ở đâu ra? Cô ấy đã kết hôn? Chồng cô ấy đâu?”
Vẻ mặt Hoắc Doãn Tư bình tĩnh.
Sau một lúc lâu, cậu mới khẽ nói: “Đừng nói với bố mẹ cháu biết! Cháu muốn tự giải quyết chuyện này?”
Viện trưởng hít sâu một hơi.
Sau đó ông ấy ho nhẹ một tiếng: “Doãn Tư, là cháu làm người ta lớn bụng, cháu cần phải chịu trách nhiệm đó!”
Hoắc Doãn Tư không lên tiếng.
Cậu chỉ im lặng xem hồ sơ thăm khám của An Nhiên từ đầu tới cuối, cậu cũng nhìn thấy tên đứa bé kia... An Lâm Hi.
Ngón tay thon dài của cậu không kìm lòng được mà khẽ vuốt ve, thằng bé vốn nên gọi là Hoäc Lâm Hi.
Sau khi Hoắc Doãn Tư rời đi, cũng không lập tức đi tìm An Nhiên.
Cậu biết cô quá rõ.
Từ khi gặp lại đến nay, cô có vô số cơ hội để nói với cậu, bọn họ có một đứa con trai... hoặc là sau khi cô mang thai cô cũng có thể nói với cậu, nhưng cô không nói, có nghĩa là cô đã quyết tâm mỗi người mỗi ngả. Vai trò của người bố này, đối với cô không quan trọng lắm.
Nhưng cậu lại hiểu rõ, lúc trước là do cậu bảo cô uống thuốc.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website