Tôn Điềm nghe xong thì thấy hoảng hốt.
Cho tới bây giờ cô ta vẫn không hiểu việc đời, sống như một cô công chúa trong tháp ngà.
Cô ta chưa từng nghĩ rằng người đàn ông cô ta thương nhớ nhất lại bàn điều kiện với cô ta.
Vì sao lại là người khác.
Sao cô ta có thể cam tâm, cô ta nhỏ giọng van xin: “Cô ta đâu đáng để anh phải làm như vậy! Hai người rõ ràng đã chia tay rồi mà.”
Hoắc Doãn Tư không trả lời.
An Nhiên trở về, thực ra cậu cũng chưa nghĩ ra định làm gì với cô, nhưng cậu nên nói chuyện rõ ràng với Tôn Điềm, cậu không thích Tôn Điềm, lúc này càng không có ý định kết hôn, cho nên cậu để cho cô ta lựa chọn.
Người thông minh sẽ biết cách chọn.
Hoắc Doãn Tư chỉ ở lầu hai chưa đầy mười phút, lúc cậu đến đèn đuốc của nhà họ Tôn sáng trưng, lúc rời đi lại chỉ còn lại một ngọn đèn đêm nhỏ, cho nên lúc cậu đi bố mẹ Tôn rất khiếp sợ.
Họ chạy tới phòng con gái hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Sao Doãn Tư đi rồi? Sao con không giữ cậu ta lại?”
Mẹ Tôn ghét bỏ con gái không có bản lĩnh.
Bà ta vội vã muốn gạo nấu thành cơm để lôi kéo nhà họ Hoắc, như vậy thì nhà họ Tôn của họ mới có thể phát đạt!
Bà ta vừa hỏi, Tôn Điềm lập tức khóc nức nở. “Hoắc Doãn Tư không cần con nữa!”
Bố mẹ Tôn quá sợ hãi, hỏi kỹ lại càng thấy khiếp sợ! Con gái của bọn họ sao lại kém một thư ký không có thân phận chứ...
Hoắc Doãn Tư vốn định quay về căn hộ của mình, nhưng ngẫm lại, vẫn quay về biệt thự nhà họ Hoắc.
Trời đã khuya.
Bố ruột của cậu lại ở trên lầu hút thuốc, nhìn thấy con trai hời của mình trở về, ông nghiền đầu thuốc lá vào gạt tàn rồi khịt mũi: “Ha ha, đàn ông ba mươi tuổi, vậy mà không có cuộc sống về đêm! Nói ra cũng không biết ai bị chê cười!”
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cà vạt.
Cậu dựa vào sô pha, giọng điệu dửng dưng: “Trước khi kết hôn con không muốn sinh conl”
Hoắc Minh cười khẩy: “Đó mà là không muốn sao? Do con vô dụng thì có!”
Ông chẳng muốn nói nhảm tiếp với cậu nên đứng dậy đi lên lầu, mới đi vài bước lại quay đầu: “Đáng lý ra con đã là người ba mươi tuổi, cuộc sống riêng tư của con bố mẹ không muốn can thiệp, nhưng ít nhất con cũng phải cho bố mẹ
một đứa cháu ẫm bồng chứi”
“Hoắc Tây và Trương Sùng Quang không phải đã sinh hai đứa, Lục Thước cũng sinh hai đứa sao?”
Hoắc Minh cười khẩy: “Có thể giống nhau sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!