Cô phải xin Tổng Giám đốc Cố trước, nhanh chóng quay về thành phố H, như vậy bọn họ mới có thể cắt đứt hoàn toàn.
Trong xe, im lặng.
Cần gạt nước đung đưa qua lại, An Nhiên thỉnh thoảng lại nhìn Hoắc Doãn Tư, lúc này sắc mặt cậu như một bộ bài pu khơ, hoàn toàn khác với khi nấy.
Cuối cùng, chiếc Bentley màu trắng dừng lại trước tòa nhà của nhà họ Cố.
An Nhiên mở cửa xe: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc đã đưa tôi về!”
Hoắc Doãn Tư chỉ nhẹ nhàng cong môi dưới, cậu nghiêng người đóng cửa xe lại, cuối cùng còn ngước mắt nhìn cô, An Nhiên không muốn nhìn cậu, bước nhanh đi.
Hoắc Doãn Tư đang định lái xe đi.
Gậu lại nhìn thấy có một ít vết máu màu hồng nhạt trên tấm thảm trắng dưới ghế tay lái phụ.
Là An Nhiên.
Cậu im lặng quan sát, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi vào số cô: “Chân của em bị thương sao?”
An Nhiên đứng trước thang máy.
Cô bình tĩnh nói: “Sây sát là chuyện bình thường, cảm ơn Tổng Giám đốc Hoäc đã quan tâm, không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy! Hơn nữa, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”
Cô nói một hơi xong, tắt điện thoại, thuận tay cho cậu vào danh sách đen.
Khi quay lại phòng thư ký, cô mới mở cửa ra, chỉ thấy Cố Vân Phàm, sếp của cô ngồi trong đền nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoay chiếc ghế văn phòng, giống như
ông ta đã đợi cô rất lâu.
Ông ta nhìn dáng vẻ ướt sũng của An Nhiên, khẽ cười: “Doấn Tư đúng là không biết yêu thương phụ nữ mài”
Không chỉ như vậy, ông ta còn chậc chậc mấy tiếng.
An Nhiên rút khăn giấy trên bàn ra, lau mặt, sau đó lấy một chiếc hộp nhung từ trong cặp làm việc ra đưa cho Lý Tư Ỷ.
Cố Vân Phàm nhận lấy, đứng dậy đi về phía cửa.
Đột nhiên ông ta dừng lại: “Tôi đã nhờ thư ký Lý mua cho cô một bộ quần áo đặt dưới chân bàn, thay ra rồi về, nếu không dì Lâm sẽ lại nhắc cô.”
Môi An Nhiên khẽ động: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Cố.”
Cố Vân Phàm chỉ mỉm cười.
An Nhiên còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Cố Vân Phàm đã ngăn cô lại: "Tan làm trước đi! Tôi còn có hẹn, có chuyện gì thì để ngày mai nói!”
An Nhiên chỉ có thể kìm xuống.
Mặc dù Cố Vân Phàm đối xử tốt với cô, nhưng cô vẫn phải đúng mực, cho dù ông ta có chăm sóc cô tốt thế nào thì cô cũng chỉ là cấp dưới của ông ta mà thôi.
Cô thay đổi sắc mặt: “Tổng Giám đốc Cố vui vẻ!”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!