Sau đó lão Trịnh nói gì đó nữa, nhưng An Nhiên không nghe lọt tai, cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm thấy chán nản khó nói.
Ba năm, Hoắc Doãn Tư vẫn có thể ảnh hưởng đến cô.
Bỗng dưng, lão Trịnh nói: “Thư ký An, chiếc xe lúc nấy vẫn luôn đi theo chúng †a, có phải bọn chúng biết cô mang theo đồ đáng giá của Tổng Giám đốc Cố nên chuẩn bị cướp chúng ta hay không?”
Vì thế lão Trịnh hoảng sợ.
An Nhiên sợ ông ấy lái xe xảy ra tai nạn, cô trấn an: “Đó là Tổng Giám đốc của Hoắc Thị, không sao đâu.”
Lão Trịnh không nói nữa.
Ông ấy vừa nói đúng, thư ký An lại nói không phải, sao bây giờ lại nói đúng rồi?
Lão Trịnh cũng không ngốc, ông ấy lén nhìn An Nhiên qua kính chiếu hậu, xe chạy vững vàng hơn nhiều, suy nghĩ An Nhiên rối bời cũng mặc kệ ông ấy nghĩ gì.
Nửa tiếng sau, xe đến công ty Cố Thị. An Nhiên mới mở cửa xuống xe. Một cánh tay liền bắt được cô, cô ngước mắt, thấy Hoắc Doãn Tư.
An Nhiên nhìn người qua lại, hạ giọng: “Hoắc Doãn Tư, anh có biết mình đang làm gì không?”
Hoắc Doãn Tư không dao động.
Cậu thậm chí còn cười lạnh: “Sao thư ký An không gọi tôi là Tổng Giám đốc Hoắc?”
An Nhiên hất tay cậu ra: “Anh muốn gì?”
“Uống cà phê với tôi.”
An Nhiên không muốn, nhưng hiện giờ cô không thể làm thế, bọn họ đang dây dưa trước cửa, ngày mai tai tiếng giữa cô và Tổng Giám đốc Hoắc Thị sẽ truyền ra †oàn thành phố B, cô không muốn như vậy.
Vì thế cô thay đổi gương mặt, dáng vẻ giải quyết việc chung.
“Được rồi, Tổng Giám đốc Hoắc có chuyện muốn hỏi, đương nhiên không thành vấn đề.”
Cô chỉ vào quán cà phê bên đường, ý muốn uống cà phê ở đó, nói vài câu là xong.
Nhưng Hoắc Doãn Tư thì không. Cậu đến bên cạnh xe, mở cửa ghế phụ, nghiêng đầu nhìn cô: “Lên xe!” An Nhiên đắn đo mãi mới ngồi vào xe.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô lên xe, nhìn cô thắt dây an toàn, lúc này mới đóng cửa xe, vòng qua ghế lái ngồi xuống, thắt dây an toàn xong, cậu nghiêng đầu nhìn cô.
An Nhiên phớt lờ ánh mắt của cậu.
Cô giả vờ không quan tâm: “Tổng Giám đốc Hoắc muốn uống cà phê ở đâu?”
Một tay Hoắc Doãn Tư cầm vô lăng, ngón tay thon dài rắn chắc, nhìn rất thích mắt, bàn tay kia lấy ra một điếu thuốc, ngậm trên môi rồi lại cầm xuống, cuối cùng không châm lửa.
Cậu nói với giọng khàn khàn: “Nếu tôi nói đến chỗ tôi thì sao?”
Chỗ anh ấy? Là ở đâu?
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!