Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1862: Vậy sao được?




Hoắc Doãn Tư cất lời.

Sau đó cậu liền đi qua, thư ký Nghiêm vội vàng đuổi theo.

Bên kia, An Nhiên lấy nhẫn kim cương định rời đi, Giám đốc lại gọi cô, rất lịch sự đưa cô một cái hộp dài: “Thư ký An, nghe nói hôm nay là sinh nhật ngài, đây xem như quầy chúng tôi tặng quà sinh nhật cho ngài.”

An Nhiên ngẩn ra: “Vậy sao được?”

Giám đốc hạ giọng: “Mỗi năm Tổng Giám đốc Cố chỉ từ bảy đến tám mươi triệu tệ, cái này chẳng đáng gì!”

Mở hộp ra, là một chiếc lắc tay kim cương. Mỗi viên năm mươi đồng.

Một chiếc có giá ít nhất là mấy trăm nghìn và được coi là món quà vô cùng đắt giá.

Không chỉ vậy, chiếc lắc tay này thiết kế rất giống... Chiếc năm đó Hoắc Doãn Tư đưa cô, nhưng không lấp lánh bằng, An Nhiên ngơ ngác nhìn không nói nên lời.

Giám đốc có chút lo lắng: “Thư ký An không thích sao?” _

An Nhiên hoàn hồn, cô lắc đầu: “Không phải, rất thích

Giám đốc yên tâm, nhanh chóng đeo giúp cô, còn nhỏ giọng nói sinh nhật vui vẻ.

Trước đây An Nhiên không quen kiểu quan hệ vụ lợi như vậy, nhưng hiện giờ cô đã thành thạo, cô hơi mỉm cười cảm ơn rồi rời đi.

Nào ngờ, vừa quay đi lại đụng phải một thân hình rắn chắc.

Bàn tay của người đàn ông đỡ lấy eo cô.

Thật sự bất lịch sự và thô lỗ.

An Nhiên vô thức đẩy ra, nhưng mùi hương quen thuộc trên cơ thể người đàn ông khiến cô sửng sốt, là Hoắc Doãn Tư. Cô nhẹ nhàng tựa mặt lên vai cậu, một hồi lâu cũng chưa bình tĩnh lại.

Thứ cô tiếp xúc không chỉ là mùi cơ thể cậu mà còn chất liệu bộ vest.

Khi tỉnh táo lại, hai người đã tách ra.

Dưới ánh đèn pha lê trong khu mua sắm, đường nét trên khuôn mặt Hoắc Doãn Tư càng sắc sảo hơn, có lẽ chỉ tạm thời ra ngoài nên cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác đen bên ngoài bộ vest, khiến cậu toát ra khí chất tự phụ.

Cậu nhìn từ trên cao xuống, cho nên ánh mắt có vẻ càng lạnh nhạt hơn.

“Đến mua trang sức sao?”

An Nhiên không biết suy nghĩ đen tối trong lòng cậu, cô chỉ cười nhạt: “Tôi chỉ chạy vặt cho Tổng Giám đốc Cố thôi.”

Hoắc Doãn Tư vẫn nhìn chằm chằm cô.

Sau một lúc lâu, thư ký Nghiêm lên tiếng trước, mấy năm không gặp, thư ký Nghiêm tử tế hơn trước nhiều, vừa cất lời là hỏi han cô, ngay sau đó mời An Nhiên uống cà phê.

An Nhiên không muốn làm mất mặt chị ấy.

Nhưng cô cũng biết, cà phê này rất có thể là uống cùng với Hoắc Doãn Tư, hơn nữa là nói chuyện để thanh toán chuyện cũ.

Cô khéo léo từ chối: “Thật không khéo, tôi phải vội làm việc cho Tổng Giám đốc Cố rồi.”

Thư ký Nghiêm nhìn cấp trên.

Giọng điệu Hoắc Doãn Tư hờ hững: “Có vẻ Tổng Giám đốc Cố rất quan trọng với em.”

An Nhiên bình tĩnh đáp: “Quần áo, thức ăn, bố mẹ, đương nhiên là quan trọng... Tổng Giám đốc Hoắc, thư ký Nghiêm, tôi không làm phiền nữa, hôm nào lại uống cà phê!”

Cô khách sáo nói.

Khi rời đi, cô nghĩ, không gặp vẫn tốt hơn.

Có lễ, sang năm khi Tổng Giám đốc Cố về thành phố H, cô cũng nên xin về trụ sở chính ở thành phố H, dù sao cô cũng không còn nỗi lo nào ở thành phố B, đến lúc đó đưa dì Lâm và Lâm Hi đến thành phố H là ổn.

An Nhiên rời đi, cô vẫn chưa trực tiếp về công ty.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website