Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1859: Đoán xem ai đã về?”




Cô lặng lẽ bước đến, bịt mắt cậu bé.

“Đoán xem ai đã về?”

Cậu bé lập tức tỉnh dậy, nắm lấy tay mẹ, mềm mại gọi mẹ, trong giọng nói còn mang theo một tia buồn ngủ.

An Nhiên đau lòng hôn cậu bé: “Sau này mẹ sẽ về sớm hơn.”

Lúc này, dì Lâm tỉnh lại.

“Muộn thế này rồi! Ngoài trời lạnh mà cô còn mặc đồ mỏng như vậy.” Dì Lâm đau lòng cho cô, đứng dậy: “May là chưa quá mười hai giờ, dì đi hâm nóng đồ ăn,

cô thắp nến với Lâm Hi đi, thằng bé đợi cô gần một đêm.”

An Nhiên ừ một tiếng.

Cô ngồi xuống bế con trai lên đùi, dì Lâm lại tiếc bộ váy: “Đồ quý, thay ra rồi ôm sau."

“Không sao! Công ty có tính phí.”

Dì Lâm cười nói: “Tổng Giám đốc Cố thực sự rất tốt với cô! Lấy chức vị này của cô mà lại cho cô lương cả một năm, đủ thành ý.”

Dì Lâm tác phong nhanh nhẹn, rất nhanh đã hâm nóng lại thức ăn.

An Nhiên ôm Lâm Hi thổi nến, cậu bé rất hiểu chuyện, đưa cho mẹ chiếc máy bay giấy cậu bé làm: “Chúc mừng sinh nhật mẹ.”

An Nhiên hôn cậu bé. An Lâm Hi xấu hổ, nép vào lòng mẹ.

Dì Lâm dọn cơm, đặc biệt mang cho An Nhiên một bát canh gà, nói: “Uống chút gì nóng để bồi bổ cơ thể, trời lạnh.”

An Nhiên lấy một chiếc đĩa và cắt bánh kem cho con trai.

Rồi để cậu sang chơi một bên.

Sau khi đứa trẻ rời đi, dì Lâm cảm thán: “Thời gian trôi nhanh quá, mùa thu năm sau Lâm Hi của chúng ta có thể đến nhà trẻ rồi, An Nhiên, dì muốn mở một quán ăn sáng di động, dù không kiếm được bao nhiêu nhưng tự do về thời gian, Lâm Hi vẫn cần có người chăm sóc.”

An Nhiên nhấp một ngụm canh gà, ngước mắt lên.

Cô nhìn dì Lâm một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Mang Lâm Hi theo làm việc rất vất vả! Hai năm nữa, đến lúc Lâm Hi vào tiểu học, lúc ấy tôi cũng dành dụm được chút tiền mở một cửa hàng tử tế cho dì.”

Dì Lâm không ngại vất vả.

Nhưng An Nhiên không nỡ, dì Lâm từ thành phố W đến nhờ cậy cô, nhưng thật sự bà đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô nên giúp dì Lâm hưởng phúc mới đúng.

Cô kiên trì, dì Lâm đành phải nhắc lại sau.

An Nhiên yên lặng ăn cơm xong thì đi dỗ dành con trai, tắm cho cậu bé rồi dỗ dành cậu bé đi ngủ.

Bóng tối mơ hồ.

Dì Lâm bế cậu bé vào phòng ngủ, vừa đặt xuống, An Nhiên thì thầm sau lưng bà: “Hôm nay tôi gặp lại anh ấy.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!