Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1853: Gửi xong tin nhắn




Gửi xong tin nhắn, Hoắc Doãn Tư sững sờ hồi lâu.

Ngay cả khi Tôn Điềm thay váy dự tiệc, đứng trước mặt cậu ngượng ngùng xoay một vòng, cậu cũng không nhận ra, Tôn Điềm không vui với sự lạnh lùng của cậu, nhưng cô ta thật sự thích cậu.

Cho nên cô ta lặng lẽ nhịn xuống.

“Hoắc Doãn Tư, anh nhìn em đi!”

Hoắc Doãn Tư hoàn hồn, cậu nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt, nói thật thì cậu không ghét cô ta.

Nhưng cậu cũng không có tình cảm dư thừa.

Nếu kết hôn với Tôn Điềm, có lẽ cả đời này cũng sẽ như vậy, cưới được một người vợ thành đạt đảm đang, có lẽ còn có một đôi con gái đáng yêu, nhưng khi một mình trong đêm khuya vắng lặng, đôi khi cậu sẽ nhớ lại trước đây.

Đúng, chỉ là trước đây.

Giọng nói Hoắc Doãn Tư nhàn nhạt: “Đẹp.”

Gậu trả lời cho có lệ, nhưng Tôn Điềm lại rất vui vẻ, cô ta xoay người đùa nghịch làn váy và dè dặt oán giận: “Em đoán anh còn chưa thấy màu váy của em.”

“Không phải là màu hồng nhạt sao?” Nhân viên phục vụ bên cạnh kìm nén, không cười ra tiếng.

Tôn Điềm bị tổn thương lòng tự trọng, nhưng cô ta vẫn nhẹ nhàng nói: “Cái này là màu trắng.”

Hoắc Doãn Tư thờ ơ: “Màu trắng cũng đẹp.”

Cuối cùng Tôn Điềm cũng xụ mặt xuống.

Nhưng cô ta chưa kịp hành động, Hoắc Doãn Tư đã đứng dậy, ra ngoài hành lang hút thuốc, Tôn Điềm rưng rưng nước mắt, người phục vụ an ủi cô ta: “Đàn

ông không hiểu tâm tư con gái, Tổng Giám đốc Hoắc đã rất tốt rồi.”

Tôn Điềm lau nước mắt, nói: “Không biết cô An lúc nãy đã nhẫn nhịn anh ấy thế nào khi còn là thư ký của anh ấy.”

Người phục vụ im lặng. Cô ta lấy hai mươi tám năm ăn cơm của cô ta để đảm bảo, Tổng Giám đốc Hoắc và cô An nhất định từng có tình cảm, chỉ cần liếc mắt là biết, chỉ có ánh mắt cô Tôn đây vụng về.

Người phục vụ đang định an ủi thì Hoắc Doãn Tư đã hút xong một điếu thuốc quay lại.

Tôn Điềm lập tức qua cơn mưa trời lại sáng.

Nhìn cô ta tràn đầy tình yêu dành cho Hoắc Doãn Tư, coi cậu như cả bầu trời, ai cũng thấy sửng sốt.

Ngồi vào chiếc RV màu đen, Hoäc Doãn Tư lấy laptop ra làm việc, không để ý nhiều đến cô gái xinh đẹp bên cạnh, Tôn Điềm lại gần nhỏ giọng xin lỗi: “Anh không đi cùng em sao?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!