Thời gian như dừng lại.
Chỉ còn lại có nam nữ trưởng thành dây dưa, mập mờ chạy tới từng góc phòng khách nhỏ này, cũng xen lẫn cảm xúc phức tạp mà người bên ngoài không thể hiểu được.
Rất nhiều rất nhiều, chính là không thoải mái.
Nhiều năm trôi qua, bọn họ đều không thoải mái, bất ngờ không kịp đề phòng gặp mặt mà ngay cả một câu khách khí đã lâu không gặp cũng nói không nên lời.
Quản lý sửng sốt, sau đó thấp giọng hỏi An Nhiên: “Cô quen ngài Hoắc?” An Nhiên cuối cùng cũng hoàn hồn, cô miễn cưỡng cười. “Tôi từng làm thư ký của Tổng giám đốc Hoắc.”
Quản lý cửa hàng lộ ra vẻ mặt thì ra là như thế, cô là người đến, lập tức nói: “Tôi đi rót hai ly cà phê tới đây, cô và Tổng giám đốc Hoäc ôn lại chuyện xưa.”
An Nhiên còn chưa kịp khéo từ chối.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo một cô gái trẻ dịu dàng ngã vào lòng Hoắc Doãn Tư, như là vô tình, làm nũng: Hoắc Doãn Tư, quần áo này mặc không tiện.”
Đó là một bộ lễ phục màu hồng nhạt, rất đẹp cũng rất thiếu nữ.
Tôn Điềm mặc, không nói cũng biết đẹp đến chừng nào.
Hoắc Doãn Tư cũng không nhìn, anh chỉ vịn vai cô đứng thẳng, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm An Nhiên, dùng ngữ khí rất chậm nói: "Thư ký An, đã lâu không gặp! Đây là bạn gái tôi Tôn Điềm.”
Tôn Điềm sửng sốt một chút.
Cô đã hẹn hò với anh vài lần và tình cờ gặp bạn bè của anh, nhưng anh chưa bao giờ chính thức giới thiệu cô như vậy.
Cô không khỏi có chút mừng rỡ, hờn dỗi: “Anh sớm nói có bạn ở đây, em sẽ không thất thố như vậy.”
Cô vươn tay: “Chào thư ký An.”
An Nhiên nhìn bàn tay trắng nõn kia, có chút hoảng hốt, Hoắc Doãn Tư vẫn gắt gao nhìn mặt cô.
Một lát sau cô vươn tay, bắt tay với Tôn Điềm.
An Nhiên mỉm cười: “Lễ phục của cô Tôn thật đẹp, rất hợp với cô! Cái đó... Tổng giám đốc Hoắc, em còn có chút việc nên không quấy rầy hai người nữa.”
Cô khẽ gật đầu với bọn họ, rời đi rất tao nhã.
Hoắc Doãn Tư nhìn bóng lưng cô, yết hầu hơi chuyển động.
Tôn Điềm ở bên cạnh dựa vào anh, cô nhỏ giọng nói: “Thư ký An thật đẹp! Nhìn cũng rất thông minh tài giỏi, Hoắc Doãn Tư, anh có ghét bỏ em chậm chạp. không?”
Hoắc Doãn Tư thu hồi ánh mắt.
Anh ngồi xuống sô pha, tùy ý lật album, ngữ khí cũng nhàn nhạt: “Anh thích người ngốc một chút.”
Tôn Điềm không khỏi có chút mừng rỡ, càng ngượng ngùng nhiều hơn.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi anh đang nhìn gì, Hoắc Doãn Tư lại ngước mắt: “Không phải là em đang thử lễ phục sao? Không thử thêm vài bộ à”
Đúng đúng, vừa rồi cô ấy nhìn thấy vài món cũng không tệ!
Tôn Điềm vui vẻ rời đi, Hoắc Doãn Tư ngồi một mình trên sô pha, album trong †ay rơi xuống.
Anh lại lấy ra một điếu thuốc lá từ trong túi áo.
Chỉ là ngón tay có chút run rẩy, bật lửa đánh nhiều lần cũng không lên... Cuối cùng điếu thuốc kia bị bẻ gấy.
Cô ấy quay lại rồi!
Hoắc Doãn Tư gọi một cú điện thoại ra ngoài, là của Cố Vân Phàm, anh không ngốc, trước sau vừa nghĩ đã hiểu được chuyện năm đó ở sân bay, Cố Vân Phàm chính là cố ý.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website