Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1848: Tên là Lý Tư Ÿ




An ta càng sẽ không lộ ra hành tung của An Nhiên.

Tân Bá Lai nói những lời xúc động, tỏ vẻ mình nguyện ý làm ông bố tiện nghi của đứa bé, khiến dì Lâm nghe mà tức giận đến mức tim gan nhảy dựng lên, cầm

lấy cột hành lý đi qua đánh người.

“Cái thằng súc sinh nhà mày! Nếu còn dám đánh chủ ý lên An Nhiên nữa, tao sẽ khiến mày có chết cũng không được yên thân!”

Tân Bá Lai quen bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.

Anh ta lui ra phía sau vài bước, có hơi thẹn quá hóa giận: “An Nhiên, cô đừng có hối hận!”

An Nhiên căn bản không để ý tới anh ta.

Giọng nói của cô lạnh nhạt: “Tân Bá Lai, tôi chỉ muốn trải qua những tháng ngày thanh tịnh một chút mà thôi, nếu anh tiếp tục dây dưa không rõ, thì tôi không xác định mình có thể làm ra chuyện gì đâu! Ví dụ như công việc của anh chẳng hạn... Anh suy nghĩ lại cho kỳ càng.”

Tân Bá Lai trừng mắt nhìn cô một lúc lâu. Sau đó, anh ta nở nụ cười nham hiểm: “Ha ha, hơn nửa năm không gặp, lợi hại hơn rất nhiều rồi ha! Có phải là do ngủ với tên họ Hoắc nhiều nên mới bị lây bệnh

không?”

Dì Lâm không ưa nổi anh ta, cười lạnh: “Đúng thì thế nào, đâu có giống vẻ mặt thận hư của mày chứ!”

Câu này chạm đến thần kinh của Tân Bá Lai.

Anh ta cười lạnh cố ý nói: “Mạnh miệng đúng không! Dù sao Hoắc Doãn Tư sẽ không muốn cô, theo tôi được biết, nhà họ Hoäc chuẩn bị cho anh ta xem mắt, anh ta sẽ cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối! An Nhiên, cô chết tâm đi!”

Nói xong, anh ta căm giận rời đi.

Dì Lâm đóng cửa, quay đầu lại nói: “Nhất định là đồ thối nát này không sinh được con, nếu không sao có thể đuổi theo đòi làm bố hờ cho con người khác được chứ, không cần để ý đến nó, có dì ở đây nó không dám làm gì đâu.”

An Nhiên cười nhạt.

Dì Lâm lại hỏi: “Cô thật sự không ngại sao?Lỡ như cậu Hoắc xem mắt thành công..."

An Nhiên cúi đầu vuốt ve bụng nhỏ. Vào khoảnh khắc cô rời đi khi, cô đã sớm biết, bên cạnh anh sớm hay muộn cũng sẽ có một bà Hoắc, chuyện đã sớm xác định thì cần gì phải tự tìm phiền não chứ!

Dì Lâm thấy cô lạnh nhạt, hơi yên tâm.

Cách thời gian sinh còn có hai tháng. An Nhiên còn đang làm việc.

Hôm nay, cô đi cùng Cố Vân Phàm đến sân bay tiếp đón một vị khách hàng quan trọng, vốn dĩ cũng không cần cô đi, nhưng người khách hàng kia là người Trung Đông, toàn bộ ban thư ký cũng chỉ có mỗi mình An Nhiên biết ngôn ngữ ở đó.

Cuối cùng, giám đốc Cố vẫn gọi cô đi theo.

Giám đốc Cố cũng coi như săn sóc nhân viên, để cho cô ngồi ở ghế sau của xe bảo mẫu, ngẫu nhiên cũng sẽ nói nói mấy câu với cô.

Ông ấy đã qua bốn mươi rồi, vẫn luôn độc thân, nghe người trong Cố thị nói thời còn trẻ giám đốc Cố gặp được người quá kinh diễm, sau này không thể động lòng với người nào khác nữa.

An Nhiên không có sở thích đào bới riêng tư của người khác.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!