Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm tờ hối phiếu, nhìn thật lâu thật lâu, thậm chí ánh mắt anh còn chua xót...
Ánh đèn vàng chiếu lên mặt anh, có một loại tuấn mỹ mơ hồ!
Bỗng dưng Hoắc Doãn Tư chán nản ngồi xuống sô pha bên cửa sổ, đặt đầu lên lưng sô pha, lúc này quá khứ phủ bụi đã lâu không ngừng tua ngược trong đầu anh.
Anh tốt với An Nhiên, anh xấu với An Nhiên.
Anh cũng cho rằng qua một năm, những quá khứ kia đã phai nhạt, mọi người đều phải học cách buông bỏ.
Nhưng khi biết được một chút tin tức của cô, anh vẫn mất bình tĩnh. Gô, đã trở lại sao?
Nếu như cô tha thứ cho anh, nguyện ý gặp anh, thì sẽ không ngay cả một địa chỉ cũng không chịu cho anh, ngược lại còn trả tám trăm ngàn này.
Tám trăm ngàn này, cô đã chịu bao nhiêu cực khổ? Hoắc Doãn Tư gần như không dám nghĩ tới!
Động tác của anh có hơi chậm chạp, lấy điện thoại di động từ trong túi áo, mở album ảnh ra.
Số lượng ảnh chụp không nhiều lắm, có một tấm chụp An Nhiên.
Rõ ràng là đã tách ra, nhưng lại không nỡ xóa bỏ, cho dù là ở thời điểm anh thống hận cô nhất đi nữa.
Hiện giờ nhìn lại, trái tim có hơi đau đớn.
Hoắc Doãn Tư yên lặng nhìn một hồi lâu, sau đó ấn xuống dãy số chín số quen thuộc kia, cho dù đã sớm chuẩn bị, nhưng khi có một giọng nữ máy móc. truyền đến: [Rất xin lỗi, số gọi điện thoại bạn gọi không liên lạc được..., anh vẫn có hơi hít thở không thông.
Anh nhẹ sờ điện thoại, lại không nhịn được mà mở album ra.
Lúc này, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.
Người đi vào chính là Hoắc Minh, thấy biểu tình của con trai ở cạnh cửa nhìn một lát, sau đó cười nhạt: “Đang suy nghĩ gì vậy! Em gái con ở cầu thang gọi con nửa ngày, cũng không nghe thấy.”
Hoắc Doãn Tư cất điện thoại đi.
Anh rất bình tĩnh mà gấp phong thư kia lại, bỏ vào trong túi áo, nhưng dù anh là có che dấu thì vẫn là không dấu nổi ánh mắt như điện Hoắc Minh, làm bố ruột cười cười: “Nhìn cái gì thế, nhập thần như vậy!”
“Không có gì!”
Hoắc Doãn Tư dáng vẻ tự phụ, đứng dậy đi về phía cửa: “Không phải đi ăn cơm sao?”
Chờ hắn đến gần, Hoắc Minh vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Doãn Tư à! Thật ra có đôi khi cũng có thể biểu đạt ra một chút yếu ớt của mình mà, bố và mẹ con cũng sẽ không chê cười con đâu, không phải chỉ là thất tình thôi sao!”
Giọng điệu của Hoắc Doãn Tư nhạt xuống: “Cũng không có tình mới.”
Ha ha, còn giả vời
Không có tình mới, vật tình cũ thì luôn có chứ, đồ trong túi áo con còn không phải sao?
Hai bố con cùng nhau xuống tầng, Hoắc Minh lại cười nói: “Thật ra lấy thực lực của nhà chúng ta, cho dù là trói người về dây ấn đầu bái đường cùng con cũng không phải việc gì khó.”
“Bố à, dưa hái xanh không ngọt.”
Hoắc Doãn Tư nói xong thì không định tiếp tục nói về chủ đề này nữa, ông bố ruột là Hoắc Minh đây ít nhiều cũng hiểu biết con trai mình nên cũng không hỏi nhiều, chỉ là vứt một ánh mắt không rõ ý tứ cho Ôn Noãn.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!