Cô thật sự đau... rất đau...
Phần bụng dưới như bị thiêu đốt vô cùng khó chịu, cô thậm chí không thể đứng dậy, ngay cả nằm xuống cũng khó chịu.
Cô mơ hồ đoán được nó có liên quan đến việc làm vừa rồi.
Cơ thể cô chưa sẵn sàng, Hoắc Minh lại quá hung...
"Hoắc Minh..."
"Đau quá!"
Cô tựa vào vòng tay anh, quên đi cuộc cãi vã trước đó, vì chỉ có hơi ấm trên người anh mới làm cô cảm thấy tốt hơn một chút, mới cảm thấy được ngoại trừ đau đớn ra thì thật sự cô vẫn còn sống.
Hoắc Minh dù sao cũng là một người đàn ông.
Anh ít nhiều thích Ôn Noãn, hiện tại cô không thoải mái, anh cũng không thể mặc kệ cô.
Anh ôm cô vào trong xe, đưa ly nước cho cô. "Đây là nước ấm, uống một chút." Ôn Noãn cầm ly, xoay vài lần mà vẫn không mở được.
Hoắc Minh nhanh chóng nhận lấy, mở ra, đưa cô cầm trên tay để uống.
Anh không dám chậm trễ dù chỉ một phút, lái xe đến bệnh viện gần nhất, vì cấp bách nên không tìm đến người quen.
Ôn Noãn uống một ít nước, cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng vẫn khó chịu, vẫn đau, bụng dưới phình to căng cứng...
Cô tựa vào lưng ghế, khuôn mặt trắng bệch. "Hoắc Minh... cảm ơn anh."
"Đừng nói chuyện! Đến bệnh viện tôi gọi em."
Giọng nói của anh khá dịu dàng, đó là một điều hiếm thấy ở Hoắc Minh, mặc dù họ mới cãi nhau dữ dội, thậm chí đến mức quyết liệt.
Trái tim của Ôn Noãn trở nên mềm mại.
Cô nghĩ vừa rồi bọn họ quá nóng nảy, đánh mất lý trí.
Cô tin anh sẽ không đối phó với bố cô, cô cũng không muốn dùng Cố Trường Khanh để đối phó với Hoắc Minh
Châu... Mọi thứ chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi.
Ôn Noãn muốn nói chuyện với anh, nhưng cô thực sự quá đau.
Cô mơ màng suy nghĩ...
Để sau khi cô khỏe hơn rồi nói!
Nửa tiếng sau, chiếc Bentley dừng lại tại bệnh viện.
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn xuống xe, bước nhanh đến phòng khám gấp.