Bên kia đường, Hoắc Doãn Tư lẳng lặng nhìn.
Anh ấy nhìn thấy, An Nhiên cũng không lập tức đẩy Tân Bá ra, vẻ mặt cô ấy vẫn ngơ ngác.
Nhưng Tân Bá Lai ôm rất chặt.
Hoắc Doãn Tư lắng lặng nhìn chăm chú, thật lâu sau, anh ấy cười nhẹ: Thật thú vị! Người mấy hôm nay luôn nói yêu mình, giờ lại đi ôm người khác! Hoắc Doãn Tư, lúc trở về có phải mày đã động lòng với cô ấy một chút, có phải vẫn còn lo lắng cho cô ấy không?
Thì ra, ở nơi không nhìn thấy, mới là sự thật.
Anh ấy nhìn An Nhiên lần cuối, rồi nghĩ, cuối cùng bọn họ cũng thật sự kết thúc.
Hoắc Doãn Tư lặng lẽ rời đi.
Bên kia đường, An Nhiên đẩy Tân Bá Lai ra. Tân Bá Lai nhìn chằm chằm vào cô ấy với vẻ mặt đau khổ: "Bố mẹ anh bị xe đâm chết rồi. An Nhiên, em không cảm thấy gì sao? Chúng ta không còn bố mẹ nữa rồi!"
An Nhiên lùi lại một bước.
Cô ấy nghĩ đến lá thư nhận được ngày hôm đó, cuốn nhật ký nhận được, những lời đánh đập và đe dọa từ mẹ Tân, tuy người phụ nữ này nhận nuôi cô ấy
nhưng cô ấy thực sự không hề cảm thấy đau lòng. Cô thậm chí còn cảm ơn.
Tân Bá Lai không biết chân tướng, mẹ Tân đã chết, và không ai trên thế giới này còn biết về thân phận của bà ta hay việc bà ta là người của nhà họ Tư.
Khóe miệng An Nhiên hiện lên một nụ cười nhẹ.
Tân Bá Lai tức giận: "Mẹ tôi nói không sai chút nào, cô chỉ là một con sói mắt trắng không được nuôi dạy tốt, quả nhiên tôi đã nhìn lầm cô rồi! Vốn dĩ tôi còn muốn vì bố mẹ chăm sóc cô, thật không ngờ căn bản cô là người không có trái tim! Trong hoàn cảnh này tôi cũng không vòng vo nữa, chúng ta chia đều phí làm tang lễ cho bố mẹ đi! An Nhiên, không phải số tiền này cô cũng không bỏ ra được
đấy chứ?”
An Nhiên rất bình tĩnh hỏi ngược lại: "Tôi có thể trả, nhưng căn nhà ở quê, có phần của tôi không?"
Tân Bá Lai nhìn cô ấy chằm chằm. Hồi lâu, anh ta nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Cô điên rồi đúng không, vậy mà còn muốn có phần trong nhà, tôi là con trai duy nhất của họ, cô cho rằng nên có
phòng cho cô nữa sao?"
"Vậy đáng lẽ tôi cũng không cần phải trả chỉ phí tang lễ! Hơn nữa, chúng ta đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi."
An Nhiên nói xong, xoay người rời đi.
Tân Bá Lai muốn đuổi theo, nhưng sau đó anh ta lại nghĩ nếu An Nhiên không chịu trả tiền thì cũng chẳng có giá trị sử dụng, tại sao anh ta lại phải dây dưa với cô ấy, mấy ngày nay anh ta đã kiếm được không ít tiền cộng thêm căn nhà ở quê, có thể nói anh ta có một tương lai tươi sáng.
Về phần An Nhiên, lúc đó Hoắc Doãn Tư sẽ lo phần còn lại!
Thứ thối that
Tân Bá Lai phun ra một ngụm, giận dữ bỏ đi.
Ăn Nhiên bước đi trong đêm mưa.
Cô ấy không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết mình nên làm gì, cô ấy thấy Hoắc Doãn Tư đã có người khác, cô ấy nghĩ mình không nên dây dưa nữa.
Thứ nhất là khó coi, thứ hai là cô ấy lấy gì để tranh giành? Nhưng cô ấy lại muốn đến căn hộ đó một lần nữa, nhìn một cái, cho dù không vào được, đứng từ
xa nhìn là tốt rồi, nơi đó đã lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!