Bầu không khí như ngưng đọng lại.
Hoắc Doãn Tư hơi ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn xuống, anh ấy nhìn chằm chằm An Nhiên, đôi mắt như mang theo ngọn lửa nhỏ.
Nhưng cũng chỉ là một chớp mắt mà thôi! Rất nhanh đã tan biến mất!
Hoắc Doãn Tư đứng thẳng người, người anh ấy cao dong dỏng, chỉ một động tác duỗi ra lại càng làm dáng anh ấy đẹp đế hơn.
Anh ấy nghiêng đầu, ngón giữa bóp tắt điếu thuốc, lạnh nhạt nói: “Sao cô lại đến đây? Không phải tôi đã nói tôi không muốn gặp cô sao? An Nhiên, dù cô có làm gì cũng thế thôi, có lúc gặp nhau thì sẽ có lúc chia tay, mọi người đều đã lớn cả rồi! Hơn nữa, tôi đã nói cô có yêu cầu gì thì có thể nói mài”
Tàn thuốc bị nước thấm ướt.
Anh ấy quay đầu lại, khuôn mặt không tì vết không có chút tình cảm.
“Tôi đã nói rồi, trừ tôi ra, cô muốn gì cũng được.”
Anh ấy nói rất nhiều, nhưng An Nhiên chỉ nhìn anh ấy chằm chằm, nửa ngày sau cô ấy mới khán giọng nói: “Hoắc Doãn Tư, anh có người khác sao?”
Hoắc Doãn Tư sững sờ.
Anh ấy lập tức nhìn theo ánh mắt của cô ấy thấy vết son môi trên cổ áo sơ mi của mình.
Chắc là Lý Tư Khởi cố tình làm ra.
Anh ấy cười nhạt, cũng không thể ý lắm, thuận miệng nói: “Đây không phải chuyện cô nên quanh tâm! Nơi này cũng không phải nơi cô nên tới.”
Nói xong, anh ấy đi vào trong ghế lô.
Lúc đi ngang qua, An Nhiên dùng sức bắt được cánh tay anh ấy, cô ấy nói nhỏ: “Anh đừng đi với người khác mà”
Một khoảng không im lặng.
Cô ấy ngẩng đầu lên, mắt ngập nước nói lại lần nữa: “Hoắc Doãn Tư, anh đừng yêu người khác.”
Hoắc Doãn Tư cười.
Anh ấy giật tay cô ấy ra, cười lạnh: “Cô dựa vào cái gì mà can thiệp vào chuyện tôi ở với ai! Cô có tư cách sao? Cô An sẽ không nghĩ là tôi tiện tay đưa cô vào bệnh viện thì cho là tôi vấn vương tình cũ, rồi tôi không có cô thì không được chứ! Không phải tôi đã nói với cô là dù con chó con mèo có lẽ tôi cũng sẽ động lòng thương saol”
“Hoắc Doãn Tư, anh không như thế!”
“Không như thế? Cô dựa vào cái gì mà nghĩ là tôi không như thế? Chỉ dựa vào chuyện tình cảm buồn cười này của chúng ta sao? An Nhiên, lúc trước khi cô từ chối tôi, cô luôn nói chúng ta không cùng một thế giới, nhưng cô có hiểu rõ thế giới của tôi như thế nào không... Cô không biết mà dám nói vậy sao!”
Hoắc Doãn Tư bỗng bắt được cổ tay mảnh khảnh của cô ấy.
Lòng bàn tay bóp đúng chỗ cô ấy truyền nước, rất đau.
Nhưng An Nhiên không kêu thành tiếng.
Cô ấy bị anh ấy kéo vào ghế lô của câu lạc bộ, bên trong tối tăm, có tiếng âm nhạc xen với tiếng vui đùa, nghe xa hoa lãng phí không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!