Nhiều lần cô ấy muốn nói gì đó, nhưng cô ấy vẫn nhịn được, Ôn Noãn cười nhẹ: “Trong nhà có mấy đứa trẻ, trừ nhà ông cậu của Hoắc Doãn Tư có Lục Thước, Doãn Tư giống bố thằng bé nhất! Nhưng An Nhiên à, trước đây Doãn Tư chưa từng có bạn gái, càng không có bạch nguyệt quang, tình yêu của thằng bé với cháu rất đơn thuần, thuần túy đến mức tất cả mọi người đều nhìn thấy được.”
Đôi môi An Nhiên run rẩy.
Cô ấy nghĩ đến quá khứ của mình, nghĩ đến chuyện tình cảm của cô ấy với Tân Bách Lai.
Cô ấy thấy đây chính là vết nhơ.
Nhưng Ôn Noãn cũng không thèm để ý, bà nói nhẹ: “Đã từng có cũng không phải lỗi của cháu.”
Bà suy nghĩ rồi nói: “Bác không giấu diếm cháu, bác mong cháu có thể ở bên cạnh Doãn Tư! Nhưng với tâm trạng của Doãn Tư hiện tại... Nếu như bác công khai giúp cháu có lẽ sẽ chỉ đẩy thằng bé ra xa cháu hơn thôi, An Nhiên, cháu có hiểu ý bác không?”
An Nhiên giật mình lo lắng nửa ngày, nhẹ nhàng gật đầu.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Cháu chỉ có thể tự mình theo đuổi thằng bé, còn bác và bố của Doãn Tư chỉ có thể không sắp xếp xem mắt cho thằng bé trong hai năm nay thôi. An Nhiên, bác hy vọng con của bác có thể thật sự được hạnh phúc, mà rõ ràng trước mắt chỉ cháu mới làm được.”
An Nhiên sững người.
Ôn Noãn biết cô ấy nhất thời khó mà tiêu hóa được, bà cũng không chuẩn bị nhiều lời, đúng lúc này thư ký Nghiêm trở lại, chị cầm một cái túi trong tay.
Ôn Noãn thờ ơ nói: “Cô cho xe đưa An Nhiên về đi!”
Bà nhấp một ngụm trà lài: “Chờ lát nữa tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Thư ký Nghiêm gật đầu.
Dù chị không nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi nhưng chị là người chuyên nghiệp, điều cơ bản như nhìn sắc mặt vẫn phải biết, chị lập tức sắp xếp xe đưa An Nhiên rời đi.
Lúc trở lại, Ôn Noãn đã uống hết hơn một nửa chén trà lài.
Bà chăm chú nhìn thư ký Nghiêm nói: “Việc Doãn Tư đi qua Libya gần như đã chắc chắn rồi, tôi và Minh đều không thể ngăn được thằng bé, nghe nói cô cũng sẽ đi cùng! Như vậy trước khi qua Libya tôi muốn cô hoàn thành xong một việc.”
Thư ký Nghiêm tưởng rằng chuyện công tác.
Ai ngờ, Ôn Noãn lại nói: “Trước khi xuất phát, sắp xếp An Nhiên vào làm ở công ty con của nhà họ Hoäc đi.”
Thư ký Nghiêm sững sờ, Ôn Noãn cụp mắt cười nhẹ: “Thời gian một năm, dù có bò cũng có thể bò lên được công ty mẹ, nếu như cô ấy đủ yêu Doãn Tư! Như vậy một năm sau Doãn Tư trở về, có lẽ An Nhiên sẽ có thể làm việc bên cạnh
thằng bé, một tháng kiểu gì cũng gặp nhau được vài lần!”
Nói xong bà cứ nhẹ nhàng như vậy phủi quần áo, dịu dàng nói: “Coi như là món quà tôi tặng thằng bé đi.”
Ôn Noãn đi ra ngoài.
Thư ký Nghiêm chán nản ngồi trên ghế, chị nghĩ, nếu như Tổng Giám đốc Hoắc biết được là chị sắp xếp, có lẽ ngài ấy sẽ lột da chị ở Lybia mất! Nhưng chị không thể cãi mệnh lệnh của bà chủ, lại không thể nói là do bà chủ sắp xếp.
Nhà họ Hoắc thật sự là người nào cũng có tám trăm cái mưu mô.
Thượng tầng đáng sợ quát!
An Nhiên biến mất ba ngày trong thế giới của Hoắc Doãn Tư.
Ba ngày sau, Hoắc Doãn Tư phải bay sang Lybia, cuối cùng anh ấy vẫn thuyết phục được các cổ đông của Hoắc Thị.
Ở nhà họ Hoắc.
Người giúp việc đã chuẩn bị đồ đạc cho anh ấy xong từ lâu, đầy cả bốn cái vali to, tất cả phụ kiện đều đầy đủ, Hoắc Doãn Tư tan làm quay về biệt thự, đi lên tầng chỉ thấy người giúp việc đang kéo vali xuống phòng khách.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!