An Nhiên hơi mơ hồ.
Nếu như Hoäc Doãn Tư thật sự ra nước ngoài, sau này cô ấy còn có thể gặp anh ấy nữa không, một năm rồi hai năm, liệu anh ấy có bạn gái mới không?
€ó thể lắm! Thật ra cô ấy luôn biết, người có xuất thân như anh ấy, dáng người lại đẹp như thế, chỉ cần anh ấy đồng ý thì muốn phụ nữ như nào cũng có, nhưng cô ấy lại phụ lòng anh ấy.
Bây giờ dù Hoắc Doãn Tư đối xử với cô ấy thế nào, cô ấy đều có thể chịu được, cô ấy chỉ xin một cơ hội mà thôi.
Thư ký Nghiêm đối xử với cô ấy không tệ.
Chị bưng khay đến trước mặt cô ấy, dịu dàng nói: “Em ăn gì đó thanh đạm đi, chịu khó hai ngày thì có thể ăn được rồi, sau khi kiểm tra bác sĩ nói em bị suy dinh dưỡng.”
Thư ký Nghiêm cuối cùng cũng từng là một người mẹ, chị quan tâm nói: “Dù muốn theo đuổi Tổng Giám đốc Hoắc thì em cũng phải chăm sóc sức khỏe đã, có ai không thích người trắng trẻo mịn màng đâu?”
An Nhiên nhận khay ăn, cô ấy cúi đầu ừ một tiếng.
“Cảm ơn chị Nghiêm.”
Thư ký Nghiêm thấy cô ấy chịu ăn gì đó thì nhẹ nhàng thở ra, trong lòn cũng thả lỏng nói: “Vậy em cứ ăn từ từ đi, chị đã sắp xếp một người nhân viên điều dưỡng ở phòng ngoài rồi, có việc em cứ nói với cô ấy là được. Trong công ty còn
chút việc, mai chị lại đến thăm em.”
An Nhiên muốn tiễn chị, thư ký Nghiêm lại ngăn lại: “Đừng! Sức khỏe em còn chưa ổn định đâu! Chú ý bồi bổ sức khỏe, chị đi trước đây!”
An Nhiên lại nhỏ giọng nói cảm ơn.
Chờ thư ký Nghiêm rời đi, cô ấy cúi đầu bắt đầu ăn bát cháo này, có vẻ là làm bởi khách sạn năm sao, vừa thơm vừa mềm lại không nhiều dầu mỡ, dạ dày An Nhiên không thoải mái nhưng cũng ăn được hơn nửa.
Ăn xong cô ấy phát ngốc một lát.
Cô ấy nhớ đến Hoắc Doãn Tư, là anh ấy đưa cô ấy đến bệnh viện, anh ấy đang giận nhưng vẫn không mặc kệ cô.
Có phải vậy là anh ấy vẫn mềm lòng với cô ấy không?
Cô ấy chần chừ nửa ngày rồi cầm điện thoại lên gọi điện cho người ấy.
Điện thoại truyền đến tiếng tút tút...
An Nhiên run lên, chắc anh ấy sẽ nghe điện thoại chứ, thế là cô ấy đợi rất lâu rồi gọi lại lần nữa, lần này anh ấy nghe điện thoại, giọng rất lạnh lùng: “Có chuyện gì à? Nếu không có chuyện gì quan trọng thì sau này đừng gọi cho tôi!”
An Nhiên rất đau đớn.
Cô ấy căn môi: “Cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện.”
Anh ấy nói với giọng không cảm xúc: “Dù là người xa lạ tôi cũng sẽ giúp, không cần cảm ơn!”
Nói xong, anh ấy dừng lại mấy giây.
Giống như đang đợi cô ấy nói chuyện.
An Nhiên muốn gặp anh ấy, cô ấy cũng biết anh ấy không muốn gặp mình, cô ấy dùng hết lòng tự trọng ít ỏi của mình nói: “Anh có thể đến đây thăm em được không?”
Hoắc Doãn Tư giật mình suy nghĩ.
Anh ấy có thể nhận ra được sự tủi thân và nũng nịu trong lời nói của An Nhiên. Trên thực tế, khi bọn họ ở với nhau, cũng rất ít khi cô ấy có yêu cầu gì với anh ấy, đừng nói đến việc nũng nịu, anh ấy chịu thua dáng vẻ này, nhưng Hoắc Doãn Tư cũng là người cực kỳ tự kiềm chế.
Anh ấy nghiện An Nhiên, nhưng anh ấy cũng có thể từ bỏ.
Anh ấy bình tĩnh lại, giọng nói càng xa cách hơn: “Tôi sẽ không đến, sau này đừng gọi cho tôi nữa.”
Anh ấy trực tiếp cúp điện thoại. An Nhiên cầm điện thoại ngồi trên giường bệnh, lặng lẽ ngẩn người.
Y tá đẩy xe nhỏ đi vào, mỉm cười nói: “Cô An, hôm nay cô còn phải truyền nước một lần nữa.”
An Nhiên thẫn thờ vươn cánh tay, y tá bó chặt cho cô, tinh tế đâm kim tiêm vào da cô ấy, một lúc sau có máu chảy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!