Đêm lạnh như nước.
Hoắc Doãn Tư mở cửa ra, nhìn thấy An Nhiên. Cô vẫn chưa đi, ngồi dựa vào vách tường, nhắm mắt lại.
Hình như đang ngủ.
Ngọn đèn pha lê từ trên cao chiếu ánh sáng dịu nhẹ lên khuôn mặt cô, thậm chí cậu còn có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ bé xíu trên khuôn mặt cô, khiến cho cô nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi.
Dáng vẻ ngây ngô không rõ sự đời.
An Nhiên vẫn không tỉnh giấc.
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi lùi về phía sau một bước, đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa rất khẽ đánh thức An Nhiên, cô mở bừng mắt ngẩn người nhìn cánh cửa... Hình như cô nghe thấy tiếng cửa, Hoắc Doãn Tư đã đi ra sao?
Hay chỉ là ảo giác của cô?
Cô hốt hoảng nhìn lại, đôi môi muốn phát ra âm thanh nhưng lại không thể nói được một chữ nào.
Cô rất khó chịu, dịch người đến trước cửa nhà cậu, nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa.
Mở cửa, Hoắc Doãn Tư, mở cửa... Bên trong cánh cửa, Hoắc Doãn Tư đang bật nhạc, đinh tai nhức óc.
Cậu mặc áo tắm đứng trước cửa sổ sát đất, uống nước đá, tâm trạng cực kỳ không tốt.
Khoảng nửa giờ sau, cậu lấy điện thoại ra bấm số của thư ký Nghiêm: “Ở Libya có một dự án hợp tác đúng chứ? Tôi sẽ đích thân tới đó, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất cho tôi.”
Thư ký Nghiêm vô tội cầm điện thoại ngồi trên giường.
Chị dụi mắt: “Tổng Giám đốc Hoắc, ngài chắc chắn sao? Dự án hợp tác kia rất phức tạp, để hoàn thành việc sáp nhập, không nói tới hai năm thì cũng phải mất ít nhất một năm.”
“Vậy một năm là được rồi!” Hoắc Doãn tư không buồn nghĩ đã nói.
Thư ký Nghiêm cảm thấy có gì đó không ổn, chuyện này thật sự rất không ổn. Chị lấy can đảm hỏi một câu: “Tổng Giám đốc Hoäc, có phải An Nhiên làm ngài phiền lòng không? Ha ha... Sức mạnh của cô gái nhỏ lại lớn như vậy sao, ngài sợ cô ấy!”
Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Hay là tôi đưa chị đi cùng?”
“Không cần đâu Tổng Giám đốc Hoäc!"
Vậy nhưng Hoắc Doãn Tư đã quyết định: “Chị sắp xếp một chút, đưa theo bốn người từ bộ phận tài chính, bốn người từ bộ phận kinh doanh và hai người chúng ta”
Thư ký Nghiêm còn muốn xin tha thứ, nhưng cuộc gọi đã bị ngắt không chút nể tình.
Cái quái gì vậy! Chuyện tình cảm không thuận lợi liền giày vò cấp dưới đắc lực là chị đây! Thư ký Nghiêm thực sự muốn từ chức!
Chị túm lấy cổ áo chồng mình, vẻ mặt hơi hung dữ, nói: “Khai ngay, một năm anh kiếm được mấy chục triệu, khai ngay, khai ngay!”
Người đàn ông xoay người ôm lấy chị, chỉ chốc lát đã bắt đầu cất tiếng ngáy. Thư ký Nghiêm hung hăng đập lên mặt anh ta.
Người đàn ông lên tiếng: “Anh không kiếm được mấy chục triệu một năm, nhưng anh có thể cùng em đến Libya.”
Lúc này thư ký Nghiêm mới hài lòng. Bên kia, Hoắc Doãn Tư trút hết cơn giận, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cậu chậm rãi uống hết cốc nước, đi về phía phòng ngủ, thế nhưng vẫn nhìn lướt qua cánh cửa...
Cô ấy không đợi được thì cuối cùng vẫn phải rời đi thôi!
Hoắc Doãn Tư ngủ thẳng đến bảy giờ sáng.
Sau khi thức dậy, cậu uống một cốc sức rồi đến phòng gym chạy bộ nửa tiếng, tắm rửa xong thì thay quần áo, gọi bữa sáng ở một khách sạn năm sao gần đó rồi ngồi vào bàn ăn đợi bữa sáng của mình.
Trong khi chờ đợi, cậu giở mấy tờ báo buổi tối cũ ra đọc.
Ngày tháng trên đó là hai tháng trước, khi An Nhiên vẫn còn chưa rời khỏi thành phố B. Cậu kinh ngạc nhìn ngày tháng, bỗng nhiên đẩy ghế đứng dậy, nhanh chân bước tới giật cánh cửa ra.
Cô vẫn ở đây.
Ngồi bệt dưới đất, dựa cả người vào cửa, khi cậu mở cửa ra, cơ thể cô nhẹ nhàng đổ xuống.
An Nhiên ngất xỉu.
Hoắc Doãn Tư nhíu mày, chậm rãi chạm nhẹ vào cơ thể bên dưới một cái, toàn thân cô đều nóng bỏng.
“An Nhiên!”
Cậu vỗ nhẹ mặt cô, lông mi cô nhẹ nhàng run rẩy một chút, dường như đã tỉnh, nhưng lại như không tỉnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!