Hoắc Doãn Tư thấy tay cô ấy cầm thuốc và một cốc nước, biết Miên Miên phải uống thuốc đi ngủ, vì vậy bèn đứng dậy: “Em về trước đây!” _
Hoắc Tây gọi cậu lại: “Chị tiễn em
Đúng lúc này, Trương Sùng Quang tiến vào, cười nói: “Em tiễn Doãn Tư đi, anh uống thuốc với Miên Miên.”
Hoắc Doãn Tư liếc cậu ấy một cái, đi ra ngoài trước.
Đêm lạnh, Trương Sùng Quang khoác cho Hoắc Tây một chiếc khăn choàng, khẽ nói: “Cẩn thận đường đi!”
Hoàn toàn là dáng vẻ của một người chồng tốt.
Hoắc Tây đồng ý, theo cậu ra ngoài, hoắc Doãn Tư đang đợi cô ngoài phòng khách, cùng cô đi xuống dưới tầng, đến bãi đậu xe, cậu dừng bước, quay lại nhìn Hoắc Tây: “Chị, em không sao!”
Hoắc Tây tiến lên chỉnh lại cổ áo cho cậu.
“Còn nói là không sao! Cả tối nay chị không thấy em cười chút nào hết. Doãn Tư... em có chắc là cô ấy không thích em không? Chị đã gặp cô ấy ở công ty, nhìn
có vẻ rất ngây thơ, không giống kiểu con gái nhiều mưu mô.”
Cuối cùng Hoắc Tây nói đến điểm chính: “Có muốn cho cô ấy một cơ hội không?”
Giọng Hoắc Doãn Tư khô khốc: “Thư ký Nghiêm nói với chị?”
“Chị ấy cũng là vì quan tâm em thôi! Em lái xe đến đây trong tình trạng như vậy, chị ấy lo lắng.”
Hoắc Tây khế thở dài: “Em đừng để bụng mấy câu Trương Sùng Quang nói, cậu ấy vẫn quan tâm em, chỉ là cách thể hiện hơi khác.”
Màn đêm dịu dàng, trong lòng Hoắc Doãn tư hơi mềm mại. Cậu nhìn Hoắc Tây một lát, sau đó nhẹ nhàng ôm cô: “Em biết rồi.”
Hoắc Tây vỗ vỗ cậu, không nói gì thêm: “Lúc về lái xe chậm một chút! Mặc dù bố mẹ không nói ra, nhưng cũng đều rất lo lắng cho em.”
Hôm qua, bố cô, Hoắc Minh còn tự đến sân bay đón máy bay. Cuối cùng ngoài Doãn Tư thì... hết rồi. Ông hỏi tận mấy lần: “An Nhiên đâu!”
Cuối cùng vẫn là thư ký Nghiêm chống lại áp lực, trả lời ông: “Tổng Giám đốc Hoắc đã chia tay với cô ấy.”
Nghe nói đêm qua bố cô đã mất ngủ cả đêm, hỏi đi hỏi lại Ôn Noãn: “Ôn Noãn, anh nói này, con trai chúng ta không thiếu tay thiếu chân, ngoại hình cũng là dạng đi ngàn dặm mới tìm được một người, gia thế thì lại càng không cần phải
bàn, sao chỉ có việc lấy vợ mà cũng khó như vậy chứ!”
Im lặng hồi lâu, ông mới thốt ra một câu: “Không phải Doãn Tư không được đấy chứ!”
Ôn Noãn vừa khó chịu vừa buồn cười.
Hoắc Tây nhẹ nhàng kể xong, Hoắc Doãn Tư mới bình tĩnh nói: “Em sẽ kết hôn sớm thôi."
Hoắc Tây thở dài một hơi, nhìn cậu bước lên xe trong bóng tối, từng cử động của cậu đều toát lên vẻ quyến rũ đầy kiêu ngạo.
Trên đường về, Hoắc Doãn Tư lái xe không nhanh lắm.
Một tay giữ vô lăng, tay còn lại chống lên quai hàm, biểu cảm lạnh nhạt.
Đúng là cậu muốn nhanh chóng kết hôn.
Điên cuồng vì một người phụ nữ, đập vỡ nguyên tắc của chính mình vì một người phụ nữ thực sự là một chuyện vô cùng ngu ngốc, và cậu sẽ không bao giờ
tái phạm lại.
Vậy nên, cho dù An Nhiên tới tận đây, muốn nói chuyện với cậu, muốn giải thích.
Cậu cũng không dao động.
Thực ra lý do không quan trọng, quan trọng là... cậu không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa.
Cậu cũng là con người, cậu cũng biết mệt.
Hoắc Doãn Tư có chút mất tập trung, đến khi cậu phát hiện ra thì xe đã đang chạy về phía căn hộ nơi cậu từng sống, nhìn biển báo giao thông trong bóng đêm trước mặt, cậu hơi giật mình, cuối cùng vẫn không quay xe lại.
Đêm đã khuya.
Cậu đỗ xe bên dưới tòa nhà, ngồi trong xe hút một điếu thuốc lá rồi mới mở cửa xuống xe, đi vào thang máy.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!