Anh ta cân nhắc một lát rồi lên tiếng: “Tôi kiếm được một chút tiền, đang chuẩn bị đổi sang một căn nhà rộng hơn. An Nhiên, em cũng biết đấy, ở một nơi như thành phố B, muốn sở hữu một căn phòng rộng một trăm hai mươi mét
vuông khó tới mức nào, hơn nữa còn là nhà ở khu trường học.”
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Em kết hôn với anh, anh sẽ cân nhắc việc cho em cùng đứng tên chủ sở hữu.”
An Nhiên nhìn anh ta một lúc lâu, rồi cười nhạt. Cô cười nói: “A Tân, tôi không thích anh!”
Có lẽ từ trước tới nay cô chưa từng yêu anh ta, có chăng chỉ là lòng biết ơn mà thôi.
Sau khi anh ta mắc bệnh, trách nhiệm lại càng trở nên nặng nề tới không thở nổi.
An Nhiên không nợ nhà họ Tân, cô không quan tâm tới Tân Bá lai nữa, quay đầu rời đi, cũng không nhìn lại một lần.
Tân Bá Lai chăm chú nhìn theo bóng dáng cô.
Thật lâu sau, anh ta mới nói một câu về phía bóng dáng cô vừa rời đi: “Anh nhất định sẽ thành công hơn anh ta.”
An Nhiên không thèm để ý.
Từ trước tới nay, thứ cô quan tâm chưa bao giờ là tài sản, cô chỉ quan tâm người tên Hoắc Doãn Tư mà thôi.
€ó lẽ sự quyến rũ của cậu phần lớn đến từ sự giàu có, thế nhưng đó là bẩm sinh, vốn dĩ đó chính là một phần của Hoắc Doãn Tư.
Rời khỏi bệnh viện, An Nhiên chậm rãi đi bộ đến bến xe buýt.
Thực ra, cô vẫn chưa hủy hợp đồng thuê nhà.
Cô không có ý định rời khỏi thành phố W, cô đang chuẩn bị mang hành lý về, sau đó quay lại tiếp tục làm công việc cũ, nếu bà chủ còn đồng ý nhận cô thì cô sẽ làm tiếp, nếu không thì cô lại lần nữa tìm một công việc mới.
Cô không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, thứ cô muốn chỉ là một cuộc sống thật tốt.
Cũng may bà chủ quán bán đồ ăn sáng không so đo tính toán với cô.
Bà ấy chỉ thấy đáng tiếc: “Tôi nghe cái người gọi là thư ký Nghiêm kia nói bạn trai của cô vừa đẹp trai vừa nhiều tiền. An Nhiên, cô cũng đừng quá thiển cận, người như vậy có đốt đèn tìm cũng chưa chắc đã tìm được đâu, đời này cô còn tìm được ở đâu khác nữa? Khó lắm mới có người không chê bai ghét bỏ.”
Bà chủ nói rất thẳng thắn, An Nhiên cũng không để bụng.
Cô im lặng nhào bột.
Bà chủ sát lại gần cô, tiếp tục nói nhỏ: “Thư ký Nghiêm còn nói, lần trước cô đi không một lời từ biệt, ông chủ của cô ấy khó chịu một thời gian dài, gia đình sắp xếp cho cậu ta rất nhiều buổi xem mắt, thế nhưng cậu ta thấy người này chướng mắt người kia cũng không ưng, cô nói xem đây không phải duyên trời định thì là gì? Con nhóc ngốc nhà cô chẳng những không giữ chặt người ta trong †ay, ngược lại còn muốn đẩy người ta ra xa?”
“Gô có bị ngốc không vậy!”
“Nhìn khuôn mặt đó đi, bảo tôi đưa tiền cho cậu ta tôi cũng tình nguyện.”
An Nhiên thẫn thờ nghe.
Bà chủ vẫn đang tiếp tục, bà ấy nói: “Nếu một người đàn ông như vậy mà sống dở chết dở vì tôi, bớt của tôi hai mươi năm tuổi thọ tôi cũng đồng ý!”
An Nhiên đột nhiên hỏi: “Anh ấy hận tôi, thì vẫn sẽ đau khổ sao?”
“Đương nhiên là đau khổ rồi, cậu ta là người chứ đâu phải máy móc!”
“Vậy, nếu anh ấy biết tôi có vô số điểm không xứng với anh ấy thì sao?”
Bà chủ cười rộ lên: “Xứng hay không xứng cũng phải phụ thuộc vào việc cậu †a nghĩ như thế nào! Cậu ta thích thì là xứng, nếu cậu ta không thích thì cho dù đó có là cành vàng lá ngọc gia thế ngang hàng, cậu ta vẫn sẽ không lựa chọn.”
Tim An Nhiên đập nhanh.
Cô buông nắm bột trong tay xuống, nhìn thẳng vào bà chủ, nói: “Tôi muốn xin nghỉ phép! Tôi muốn tới thành phố B.”
Bà chủ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười vỗ vỗ cô.
“Rửa qua cái mặt, thay quần áo đi.”
An Nhiên vâng một tiếng, nước mắt lại tràn lên trong mắt cô. Cô muốn dũng cảm một lần, dù sao thì cô cũng đã đánh mẹ của Tân Bá Lai tới mức chấn động não mà, còn gì mà cô không dám làm nữa?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!