Cô bỗng dưng muốn khóc.
Không biết cô muốn khóc cho chính mình, hay vì thương Hoắc Doãn Tư.
Người như cậu muốn gì mà không có, tại sao phải đau khổ vì cô? Xuất thân và hoàn cảnh của cô chỉ có thể mang đến cho cậu những vết nhơ và phiền phức không bao giờ hết.
Nhà họ Tân sẽ không bỏ qua cho cô.
Bây giờ cô mới biết tại sao người nhà họ Tân lại muốn cô gả cho Tân Bá Lai, chắc hẳn là vì con của họ đã là đồ bỏ rồi.
An Nhiên nghẹn ngào: “Hoắc Doãn Tư, tôi không yêu anh!” Cơ thể dường như được truyền thêm sức mạnh.
Cô nói to về phía cậu: “Tôi không yêu anh! Anh có nghe thấy không? Anh cho rằng anh có quyền có thế là anh có thể lấy được tất cả những gì mình muốn sao, anh có biết sự bắt nạt của anh, thái độ tự cho mình là hơn người của anh thực sự khiến người ta chán ghét tới mức nào không? Tôi chưa từng thích anh, cho dù Tân Bá Lai có ghê tởm thế nào thì tôi vẫn tin anh ấy chỉ không còn cách nào khác mà thôi, tôi vẫn có thể yêu anh ấy! Hoắc Doãn Tư, tôi với anh không ở trong cùng một thế giới, sao có thể nảy sinh tình yêu, đến cùng thì là anh ngu ngốc hay là tôi không biết xấu hổ lừa gạt tình cảm của anh chứ?”
Cô dứt lời, lồng ngực phập phồng dữ dội. Đau đớn vô cùng...
Cô nghĩ, cậu nên rời đi, nên cho cô một cái tát, sau đó rời đi mà không thèm quay đầu lại!
Như vậy cũng tốt, ít nhất cậu sẽ không bị vấy bẩn.
Hoắc Doãn tư im lặng chăm chú nhìn cô.
An Nhiên không trốn tránh, cô chỉ thì thầm nhắc lại một lần: “Đúng vậy, tôi chưa từng thích anh! Tất cả mọi thứ đều là lừa gạt, tôi vốn dĩ không hề rung động dù chỉ một chút với tình cảm của anh. Mỗi lần lên giường với anh, tôi đều không
có cảm giác gì, vậy nhưng vẫn phải làm ra vẻ rất thích!”
“Hoắc Doãn Tư, ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào công ty, tôi đã bắt đầu lừa anh rồi!”
“Ngay cả lần đầu tiên của tôi cũng là cố ý để lại, đừng cảm thấy lần đầu tiên của con gái là không đáng giá, không phải tôi đã cầm đồng hồ của anh đi rồi sao? Hơn hai mươi triệu đấy, tiếc là tôi bị anh tìm thấy mất rồi.”
Nước mắt đọng lại trên mi, nhẹ nhàng rung động.
Cô ép bản thân mình phải nói ra những lời tuyệt tình này.
Hoắc Doãn Tư chậm rãi tiến về phía cô, đến khi chỉ còn cách cô một bước chân, cậu dừng lại.
Mặt An Nhiên dán lên mặt kính thủy tỉnh lạnh lẽo.
Cậu nhẹ nhàng sờ lên mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng, nhưng cũng rất lạnh lùng.
Chiếc đồng hồ kia, lại rơi vào túi áo cô.
Anh tiến tới, áp sát vào mặt cô, giễu cợt nói: “Nếu đã bán một lần rồi thì tiếp tục bán cho tôi đi! Cô không thoải mái nhưng tôi thì rất thích, dù sao thì cô cũng khá hợp với khẩu vị của tôi.”
Cơ thể An Nhiên run rẩy.
Hoắc Doãn Tư tách khỏi người cô, đưa ra một mệnh lệnh rõ ràng lạnh như băng: “Ngay bây giờ, tự mình rửa sạch rồi nằm lên giường!”
Ngay cả quyền nói một câu không muốn cô cũng không có.
Nếu như vậy có thể khiến cậu chán ghét cô, vậy cô tình nguyện làm bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!