Một chiếc xe MPV tám chỗ, kính xe dán phim tối màu, đứng từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
An Nhiên bị đẩy vào hàng ghế cuối cùng.
Hoắc Doãn Tư ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt nghiêm khắc, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Mặc dù An Nhiên đã chuẩn bị trước từ lâu, cô vẫn suýt không chịu nổi. Xe khởi động.
An Nhiên tựa lưng vào ghế, thân hình nhỏ nhắn co lại thành một cục, im lặng ngẩn người.
Cô cũng không hỏi cậu nguyên nhân.
Bởi vì cả hai người đều biết rất rõ.
Hoắc Doãn Tư không quan tâm đến cô, cậu chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, sau đó cũng im lặng nhìn ra ngoài ngẩn người, như thể đang nghĩ xem phải làm gì với cô.
Xe từ từ chạy về khách sạn năm sao lúc trước.
Ở cửa khách sạn, các nhân viên của Hoắc Thị đang chuẩn bị lên xe trở về thành phố B, lần lượt từng người bước lên xe, bỗng nhiên thấy một chiếc MPV phanh két một cái, dừng lại, sau đó Tổng Giám đốc Hoắc của bọn họ liền kéo một cô gái xuống xe.
Bầu không khí không được tốt lắm!
Các nhân viên nữ của Hoäc Thị đều nhìn đến ngây người: Mấy hôm trước Tổng Giám đốc Hoắc không phải vẫn còn tình cảm ngọt ngào sao, sao bây giờ lại thô lỗ như vậy?
Lại nhìn hành lý mà các vệ sĩ xách theo, các cô hiểu ra.
Tổng Giám đốc Hoắc lại bị vứt bỏ!
Hoắc Doãn Tư căn bản không thèm quan tâm tới ánh mắt của những người bên ngoài, cậu kéo An Nhiên đi thẳng về phòng khách sạn, vệ sĩ xách hành lý vào phòng xong thì ra ngoài canh cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
ml thanh nhỏ bé khẽ vang lên kia dường như cũng đóng lại cánh cửa sinh mệnh của An Nhiên.
An Nhiên thẫn thờ đứng đó. Một lát sau, dường như cô mới chậm chạp tỉnh táo lại, khẽ nói, rất xin lỗi.
“Tôi trả đồng hồ lại cho anh! Anh tha thứ cho tôi, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, lại chọc giận cậu.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô hồi lâu, cậu chậm rãi đi tới quầy bar trong phòng, tự rót cho mình một cốc nước đá, ngửa đầu uống một hơi hết hơn nửa cốc mới tạm làm dịu cơn tức trong lòng, sau đó cậu nhìn chằm chằm chiếc ly thủy tinh trong suốt, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ cô sẽ giải thích với tôi chứ. Sao nào, chỉ muốn nói những lời này thôi à?”
An Nhiên hơi ngẩng đầu lên, không cho phép chút ẩm ướt nơi khóe mắt rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!