Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1804: Chữ rất cẩu thả




Hoắc Doãn Tư nhìn tờ giấy kia. Nhìn rất lâu.

Cậu cũng không phải một người hay do dự, ngược lại, trong giới kinh doanh, cậu là người vô cùng quyết đoán, không hề dài dòng dây dưa.

Thế nhưng tờ giấy này lại giống như ngàn vàng, đè nặng lên trái tim cậu. Rất lâu sau, cậu vẫn cầm tờ giấy lên, lặng lẽ đọc.

Chữ rất cẩu thả, viết rất vội vàng.

[Hoắc Doãn Tư, rất xin lỗi, tôi lại lừa anh!]

[Giữa chúng ta chưa từng có tình cảm, người tôi thích từ trước đến nay đều là anh ấy!]

[Mấy ngày nay cứ coi như một cuộc giao dịch, anh có được thứ anh muốn, tôi cũng lấy được thứ tôi cần.]

[Hãy quên tôi đi! Đừng tìm tôi!] Chỉ là mấy câu ngắn ngủn, nhưng Hoắc Doãn Tư đã đọc vô số lần. Lúc này, ngay cả ý định bóp chết cô cũng đã xuất hiện trong đầu cậu.

Cậu càng không tin An Nhiên không thích mình, nếu thực sự là như vậy, những nóng bỏng triền miên đó là cái gì?

Cậu nhấc tay, nhẹ nhàng cởi bỏ hai cúc áo sơ mi.

Cửa mở ra, thư ký Nghiêm bước vào, nói: “Tổng Giám đốc Hoắc, xe đã đang chờ ở dưới tầng! An Nhiên đã vừa chưa, có cần chúng ta mang hành lý đến đón cô ấy không?”

Vừa dứt lời, chị liền nhìn thấy một bãi lộn xộn trong phòng.

Không thể nào, An Nhiên phải dọn dẹp rồi chứ!

Chị nhấc mắt nhìn về phía Tổng Giám đốc Hoắc, chỉ thấy sắc mặt Tổng Giám đốc Hoäc xấu tới cực điểm.

Giọng Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt: “Hoãn vô thời hạn cuộc họp ở thành phố B, ngoài ra, theo dõi tung tích của An Nhiên cho tôi.”

Thư ký Nghiêm sững sờ.

An Nhiên và Tổng Giám đốc Hoắc lại cãi nhau? Không thể nào, mấy ngày hôm nay đều ngọt ngào phát ngấy mà!

Hai tiếng sau, ga tàu cao tốc thành phố W.

An Nhiên đang xếp hàng kiểm tra an ninh, hàng đợi dài tới mức không nhìn thấy điểm đầu, cô cúi đầu nhìn vé tàu trong tay, hơi lo lắng.

Cô đang đợi một người. Cô không hề nghỉ ngờ, trước khi cô lên tàu, Hoắc Doãn Tư sẽ tìm được cô. Sau lưng, một trận xôn xao.

Cơ thể An Nhiên khẽ cứng đờ, toàn thân cô nhạy cảm tới cực điểm, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của Hoắc Doãn Tư giữa đám đông xôn xao kia.

Bên cạnh, thoang thoảng hương gỗ quen thuộc. Là mùi hương của cậu.

An Nhiên nhấc mắt, cô đã khóc, khóe mắt đuôi mày đều hiện lên màu hồng nhạt.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!