Hoắc Doãn Tư hơi sửng sốt.
Sau đó cậu liền dập thuốc lá, hỏi vô cùng dịu dàng: “Sao em lại thức giấc rồi?”
An Nhiên không biết cậu phải họp.
Cô nhẹ nhàng ôm cậu, muốn làm cậu vui, những ngón tay siết chặt ôm lấy eo
Hoắc Doãn Tư nhạy bén tới mức nào chứ?
Cậu lập tức đoán ra vừa rồi cô đã tỉnh, chú thỏ nhỏ này đang cảm động đây mài!
Cậu xoay người, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, phát hiện trên người cô vẫn đang mặc chiếc sơ mi đen của cậu, cơ thể cô nhỏ bé, có thể mặc áo của cậu thay váy ngủ.
“Em đi ngủ trước đi, tôi phải mở cuộc họp!”
An Nhiên không nỡ, ngẩng đầu hỏi khẽ: “Rất lâu sao? Em ở cùng anh được không?”
Hoắc Doãn Tư khẽ thở dài: “Em thật bám người!”
Cuộc họp phải kéo dài khoảng bốn tiếng đồng hồ, cô gái trẻ tuổi thật sự nên đi ngủ sớm một chút, hơn nữa hai tháng nay cô sống không tốt lắm, gầy đi rất nhiều, mặc dù bây giờ ôm cô thực sự rất nhẹ rất mềm, nhưng vẫn nên bồi bổ thêm chút thịt mới tốt.
Thế nhưng An Nhiên vẫn muốn ở bên cạnh cậu.
Cậu không gật đầu, cô liền bám chặt lấy cậu, gân như muốn treo trên người cậu luôn.
Tổng Giám đốc Hoắc bị cô quấn lấy, không còn cách nào khác, đang định đồng ý thì phía phòng họp bên kia vang lên một âm thanh quen thuộc, không ai người ngoài, chính là bố cậu, Hoắc Minh.
“Doãn Tư, con đang làm gì đấy!”
“Cuộc họp xuyên quốc gia bị con biến thành chương trình phát sóng trực tiếp
yêu đương, quá nửa đêm mà Tổng Giám đốc Lý còn gọi thẳng cho bố kêu bố lên xem trực tiếp! Ha ha... Đúng rồi, ông nội của con cũng đang ở phòng họp xem trò
Hiện trường trở nên mất kiểm soát.
Hoắc Doãn Tư quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một đống người cao tuổi trên màn hình, rõ ràng nhất chính là bố ruột của cậu.
Hoắc Doãn Tư mặt không đổi sắc tắt camera.
Cậu nhìn lại An Nhiên, hoàn hảo, cái nên che đều che rất kín, không lộ ra chút nào.
An Nhiên cũng đang lơ mơ, ngơ ngác nhìn cậu, sợ cậu sẽ tức giận. “Đồ ngốc!”
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng xoa đầu cô, bế cô đến sô pha, nơi camera không quay tới, sau đó lại pha cho cô một cốc sữa nóng, lúc này mới quay lại mở cuộc họp.
Phòng sách, ánh đèn sáng mờ.
Hoắc Doãn Tư không nói quá nhiều, phần lớn thời gian chỉ nghe phía đối diện báo cáo lại, những nội dung bọn họ nói An Nhiên chỉ có thể nghe hiểu được một chút.
Tất cả biến thành một bài hát ru.
Cô muốn ở bên cạnh cậu, nhưng chỉ ngồi nửa giờ đã không chịu nổi nữa, chậm rãi khép mắt lại.
Hoắc Doãn Tư đứng dậy, đắp cho cô một tấm chăn nhỏ. Ngắm khuôn mặt đang say ngủ của cô một hồi lâu.
Đến khi quay lại cuộc họp, Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng: “Doãn Tư, con đi đâu thế?”
Hoắc Doãn Tư nghiêm túc trả lời: “An Nhiên đang ngủ, con đắp chăn cho cô ấy”
“ÀI Không thể để bị cảm lạnh được!”
Hai bố con giống như đang nói chuyện phiếm, hàn huyên khoảng năm phút đồng hồ, câu nào cũng nhắc đến An Nhiên.
Vậy là mọi người đều biết, người ở trong phòng của Tổng Giám đốc Hoắc chính là bạn gái chính thức của cậu.
Hoắc Minh nghe mấy lời chúc mừng, không ngừng khiêm tốn: “Nào! Vui mừng gì chứ? Ở tuổi này của nó đáng lẽ ra phải kết hôn từ lâu rồi. Nhìn con trai nhà lão Chung kìa, còn nhỏ hơn Doãn Tư hai tuổi, vậy mà đã đầy đủ một trai một gái rồi.”
Tổng Giám đốc Hoắc vẫn rất nghiêm túc: “Bố, con sẽ cố gắng!”
Hoắc Minh hài lòng tắt cuộc họp.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!