Hoắc Doãn Tư cười thầm.
Cậu vừa ngắm nghía chiếc vòng vừa ôm cô vào lòng: “Tức giận rồi sao? Còn nói mình không phải thú cưng, dễ tức giận như vậy mà còn không phải thú cưng thì là gì?"
“Em không phải!”
Hoắc Doãn Tư thuận tay ném cái hộp kia đi.
Cậu lật người, bao vây cô ở dưới thân mình, kề sát vào dái tai của cô, không biết xấu hổ nói: “Thích ăn cà rốt đến vậy, còn dám nói mình không phải chú thỏ con?”
Cậu vừa nói vừa sờ cô.
Một con thú nhỏ vừa nhẹ vừa mềm lại đáng yêu.
An Nhiên không còn sức lực, cả khuôn mặt cô vùi vào lồng ngực cậu, không dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa.
Cậu quá xấu xa!
Trong lòng Hoắc Doãn Tư thỏa mãn.
Thực ra cậu chỉ đang trêu chọc cô thôi, chẳng qua cậu chỉ bớt chút thời gian đi mua một món quà cho thư ký Nghiêm, còn An Nhiên của cậu đương nhiên cần phải chọn lựa kỹ càng, mời nhà thiết kế nổi tiếng nhất thiết kế riêng.
Nhẫn cưới của hai người họ, không thể qua loa!
Cậu ôm lấy người trong lòng mình, niềm vui trong lòng lúc này còn nhiều hơn cả hơn hai mươi năm trước cộng lại, rất hiếm khi cậu có cảm giác gần như không thể chịu nổi thế này, thế nhưng tình cảm mãnh liệt đến thế va chạm trong cơ thể cậu, cuối cùng vẫn được đè nén trở nên yên bình.
Yên bình ở bên nhau.
Mặc dù không phải thời điểm tốt, cũng không phải địa điểm tốt, thế nhưng cậu vẫn đang nằm trên giường, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói ra ba chữ kia.
Vô cùng thật lòng.
An nhiên khẽ run rẩy, cô nhẹ nhàng hít mũi, lại ôm chặt lấy cậu.
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng hỏi: “Ngủ cũng cho ngủ rồi, theo tôi về nhà nhé?”
Không đợi cô trả lời, cậu đã tự cười thành tiếng trước, cuối cùng xoa nắn khuôn mặt của cô: “Làm sao bây giờ, hôm nay chúng ta không dùng biện pháp, lỡ †ạo ra một con thỏ con thì em có làm thế nào cũng chạy không thoát đâu.”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!