Da mặt ông dày, rất biết trêu chọc người khác, cúi người xuống nói vào tai vợ: “Mỗi đêm đều làm em thoải mái không phải thực tế hơn một cái hôn lễ sao? Làm gì có người phụ nữ nào ở tầm tuổi này mà vẫn được tưới đẫm như em?”
Ôn Noãn thực sự nghe không nổi!
Cái gì mà tưới đẫm cho bà, rõ ràng là bản thân ông nhu cầu lớn, không chịu yên phận.
Bà liếc ông một cái: “Đêm nay anh ngủ ở phòng sách!”
Hoắc Minh bèn bế bà lên, Ôn Noãn sợ tới mức phải giơ tay ôm chặt cổ ông: “Anh làm gì đấy, người giúp việc sẽ nhìn thấy!”
Hoắc Minh nói rất đúng tình hợp lý: “Đến phòng sách ngủ!” Ngủ ở phòng ngủ đã quen rồi, giờ đổi chỗ cho mới mẻ!
Lên tới tầng hai, Ôn Noãn liền mắng ông là đồ lưu manh thối tha không biết xấu hổ.
Hoắc Minh đặt bà xuống sô pha, cúi người hôn, trên miệng vẫn toàn nói lời không sạch sẽ: “Bà chủ nhà ai mà lại giống em, hôn một cái là toàn thân mềm nhữn, không phải muốn anh bế thì là gì!”
Ôn Noãn đưa tay chống lên vai ông, ngăn ông làm xăng làm bậy.
Thế nhưng vẫn để ông thực hiện được.
Tóc bà rối tung lên, mang theo một nét quyến rũ khó nói nên lời, Hoắc Minh nhìn tới say mê, ông nhẹ nhàng vén tóc bà lên, nói nhỏ: “Ôn Noãn, anh rất vuil”
“Trong mấy đứa nhỏ nhà mình, Doãn Tư vẫn là người mà anh lo lắng nhất.” Hoắc Kiều không tim không phổi, cũng tốt.
Hai người Hoắc Tây và Sùng Quang, ai cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay của ai, đời này có lẽ đã buộc chặt với nhau rồi.
Chỉ có Doãn Tư, đã yêu đương khá muộn, lại còn bị người ta đá.
Cuối cùng đến bây giờ cậu cũng đã đợi được.
Ôn Noãn khẽ thì thầm: “Anh còn sợ Doãn Tư không theo đuổi được vợ hả?”
Hoắc Minh im lặng chăm chú nhìn bà hồi lâu, một lúc sau ông mới bắt đầu yêu thương bà, vừa làm vừa thì thầm gợi cảm: “Doãn Tư tìm vợ không khó, thậm chí người thích thằng bó có cả đống to, không có cô gái nào lại không thích thằng bé! Thế nhưng anh hi vọng Doãn Tư có thể tìm được một người mà thằng bé thích, người đó có thể làm cho thằng bé hạnh phúc, vui vẻ.”
Giống như Ôn Noãn, là người ông thích.
Bà chỉ cần ở bên cạnh ông, cho dù bà có làm gì ông cũng đều vui vẻ.
Ôn Noấn hơi xúc động.
Bà ông lấy cổ chồng mình, bà cũng không nói lời yêu ông, mặc dù ông thường xuyên ép bà phải nói... cũng thường xuyên nói cho bà nghe, lâu ngày, lòng người cũng phải tan chảy.
Những chuyện mà họ rất để ý khi còn trẻ, đã bị xóa mờ hoàn toàn từ lâu.
Chỉ còn những bình yên do năm tháng mang lại.
Bên kia, Hoắc Doãn Tư đã đưa An Nhiên về tới khách sạn.
Vừa vào cửa, cậu đã để mấy cái túi xách xuống, đè cô lên cánh cửa, hôn xuống: “Hai ngày nữa tôi sẽ đưa em về thành phố B, được không?”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!