An Nhiên cắn môi, lắp bắp hồi lâu cũng không nói nên lời.
Cuối cùng, cô xoay người, chậm rãi đi phía trước.
Hoắc Doãn Tư cũng đi theo cô, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô: “Tức giận à?” “Không!”
Mặc dù miệng nói không nhưng giọng mũi của cô đã hơi nặng, âm thanh cũng nhỏ xuống: “Ở bên ngoài anh có thể đừng như vậy không, ở nhà thì được.”
Hoắc Doãn Tư bỗng nhiên kéo cô lại.
An Nhiên ngã vào lòng cậu, mặt cô vùi vào lồng ngực cậu, nghe tiếng tim đập hình thịch đều đặn của cậu... Thật lâu sau, cô vẫn không đợi được câu trả lời của cậu, thế nhưng cậu lại cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn rất dịu dàng.
An Nhiên lại đỏ mặt.
Nhưng đỏ mặt lúc này không giống vừa rồi.
Giọng Hoắc Doãn Tư khàn khàn: “Biết rồi!”
Mọi người xung quanh dường như đều đã biến mất, không còn quan trọng.
An Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, kiểng chân lên nhẹ nhàng hôn lên cằm cậu một cái, mặt đỏ hồng: “Anh biết là tốt rồi!”
Hoắc Doãn Tư rất muốn hôn môi cô.
Thế nhưng xung quanh quá nhiều người, có lẽ chú thỏ con này sẽ tức giận, cuối cùng cậu chỉ nắm lấy tay cô.
Đi dạo hai tiếng đồng hồ, cậu gần như đã mua cho An Nhiên tất cả mọi thứ.
Cô thích nhất là đôi khuyên tai ngọc trai của Tiffany.
Lúc đó cô đeo lên rồi không nỡ tháo xuống, Hoắc Doãn Tư cũng thấy rất đẹp.
Sau đó, cô lại kéo cậu đến một cửa hàng bán đồ da.
Chọn cho cậu một cái ví da, Hoắc Doãn Tư đã có ít nhất mấy chục cái ví da đủ loại kiểu dáng, cậu không hứng thú lắm nhưng An Nhiên lại cương quyết muốn chọn cho cậu một cái.
Cô cẩn thận chọn cái tiện lợi nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!