Cô thấp giọng phản bác, nhưng cô không chịu nói nguyên nhân cho cậu biết, đó là bởi vì cậu quá đẹp trai, làm sao có thể quen được.
Chỉ cần liếc mắt nhìn cậu một cái là trái tim cô đã đập nhanh hơn rồi.
Hoắc Doãn Tư cười khẽ, lại sờ sờ đầu cô: “Chúng ta ra ngoài mua sắm!”
Thành phố W là thành phố du lịch, có cửa hàng miễn thuế rất lớn.
Cửa hàng cũng rất nhiều, người đến người đi.
Hoắc Doãn Tư dẫn theo An Nhiên đi vào, cậu chưa từng yêu đương với ai nhưng cũng biết con gái thường hay thích mua các loại sản phẩm chăm sóc da và các loại phụ kiện để đeo hàng ngày. Điều kiện của An Nhiên không tốt, chưa từng mua một sản phẩm hàng hiệu nào, trước đây có nhiều cũng đều là do cậu mua tặng.
Hoắc Doãn Tư cũng chẳng mong đợi gì ở cô.
Cậu dẫn cô đi thẳng tới cửa hàng của một thương hiệu nào đó, hỏi một bộ sản phẩm chăm sóc da cao cấp nhất, đầy đủ từ mặt, tay cho đến sữa dưỡng thể.
An Nhiên cảm thấy cái này hơi quá quý giá.
Trọn vẹn một bộ phải lên đến hơn hai mươi nghìn tệ.
Cô chỉ vào một bộ khác, nói: “Lấy cái này đi!”
Hoắc Doãn Tư cầm sản phẩm mẫu lên, vô cùng cẩn thận xoa thử lên tay cô, rồi sau đó nói đầy sâu xa: “Da của em là da thường, bộ sản phẩm này phù hợp với da khô, sau khi sử dụng em lại nổi mụn lung tung, không xinh đẹp lại còn ảnh hưởng tới cảm giác nữa.”
Cái gì... Ảnh hưởng tới cảm giác!
Mặt An Nhiên lại lập tức đỏ bừng lên.
Hoắc Doãn Tư liếc nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục nói chuyện với nhân viên cửa hàng.
Cậu thực sự có một lớp vỏ bọc khá đẹp đẽ, nhưng khi nói chuyện với chủ cửa hàng lại bắt đầu soi mói, kén chọn, như thể cả cửa hàng chỉ nên phục vụ một mình cậu vậy.
Thế nhưng ánh mắt của mấy nhân viên cửa hàng nhìn cậu vẫn sáng lấp lánh.
Còn có một chị nhân viên nói: “Chắc ngài đây mua mỹ phẩm chăm sóc da cho em giá nhỉ, nhìn có vẻ còn rất nhỏ!”
Hoắc Doãn Tư bình tĩnh nói: “Là vợ tôi! Chúng tôi kết hôn khá sớm!”
Các chị nhân viên:...
Đúng là không nhìn ra đấy!
Mặt An Nhiên đỏ lên, cũng không có gan phản bác lại lời của cậu, Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, rút thẻ bạch kim của mình từ trong ví da ra: “Đi thanh toán đi, mật mã giống mật mã cửa chung cư.”
An Nhiên nhỏ giọng thì thầm: “Sao tự anh không đi đi?”
“Không phải là mua cho em sao?”
An Nhiên không còn cách nào khác chỉ có thể cầm thẻ đi thanh toán, khi quay lại lại đưa hóa đơn cho cậu, giống như đưa cho người lớn trong nhà vậy, Hoắc Doãn Tư rất hài lòng, xoa xoa tóc cô: “Giỏi quá!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!