Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1790: Thật là dữ dội!




Thậm chí còn có mấy món thuốc bổ.

An Nhiên nhìn có vẻ rất yếu ớt, chị sợ Tổng Giám đốc Hoäc làm người ta tới hỏng mất, làm hỏng rồi thì kiếm đâu ra nữa.

Đẩy cửa ra, trong phòng tĩnh lặng.

Phòng ăn, thực sự hơi bừa bãi.

Một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt bị tùy tiện vứt trên tấm thảm dưới sàn nhà, nhìn có vẻ nhăn nheo dúm dó tới đáng thương. Thư ký Nghiêm nhận ra chiếc sơ mi này, sản phẩm cao cấp của một thương hiệu thời trang quốc tế, giờ đã nhăn như một cái giẻ lau.

Khăn trải bàn cũng không còn ra hình ra dạng.

Thư ký Nghiêm đi tới cửa phòng ngủ xem một chút. Cánh cửa phòng đóng chặt, nhưng mùi hương động tình của nam nữ tràn ngập trong không khí, giữa sự ngang ngược của nam giới lại hòa lẫn một chút hương vị ngọt ngào.

“Thật là dữ dội!”

Thư ký Nghiêm cảm thán một câu, sau đó đặt mấy cái túi to xuống, bắt đầu dọn dẹp như một bà mẹ già.

Sau khi dọn dẹp, chị gọi điện thoại cho người tới dọn đồ ăn đi.

Sau đó lại đặt trước cho Tổng Giám đốc Hoắc một bữa ăn khuya vào lúc chín giờ tối.

Làm xong tất cả những việc này, chị đang định rời đi, không ngờ cửa phòng ngủ lại đột nhiên mở ra.

Hoắc Doãn Tư tinh thần phấn chấn bước ra, mặc quần tây đen, thân trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn có vẻ sạch sẽ nhẹ nhàng tới mức không giống một

người đàn ông cả ngày đắm chìm trong tình dục.

Thấy thư ký Nghiêm đã dọn dẹp gọn gàng tất cả, cậu cũng chẳng mảy may ngại ngùng.

Cậu đi tới, mở mấy cái túi to kia ra, nhìn thử: “Rất hợp với An Nhiên.”

Thư ký Nghiêm nhẹ nhàng than thở: “Tổng Giám đốc Hoắc, ngài kiềm chế một chút!”

Hoắc Doãn Tư liếc nhìn chị một cái, trên mặt hiện lên màu hồng nhạt, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã tùy ý nói: “Giúp An Nhiên xin nghỉ toàn bộ các công việc ở đây, tôi đưa cô ấy đi chơi mấy ngày ở thành phố W rồi về thành phố B! Đúng rồi, sắp xếp chuyên cơ cho tôi vào ngày kia, tôi sẽ không về bằng xe của công ty.”

Sắp xếp như vậy, thư ký Nghiêm cũng không thấy kì quái.

Thứ chị thấy kỳ quái chính là: “Tổng Giám đốc Hoắc định đi chơi ở đâu?”

Ngón tay thon dài của Hoắc Doãn Tư hơi khựng lại một chút, vô cùng bình tĩnh nói: “Ngay tại khách sạn.”

Thư ký Nghiêm:...Còn có thể không biết xấu hổ hơn được nữa không?

Nhưng rất nhanh chị đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, mỉm cười nói: “Vậy chúc Tổng Giám đốc Hoäc đi chơi vui vẻ.”

Hoắc Doãn Tư nhận ra chị hơi kỳ quái, nhưng mà bây giờ tâm trạng của cậu đang rất tốt, bèn không thèm so đo với chị, phẩy tay cho người rời đi.

Thư ký Nghiêm xuống tầng.

Chị tới nhà hàng ăn cơm, đúng lúc gặp nhóm người vừa đi chơi về, chiếm một bàn hai mươi chỗ trên tầng hai của nhà hàng, mà chủ đề đang được các nhân viên nữ thảo luận đều là: “Tại sao hôm nay Tổng Giám đốc Hoắc không ra ngoài?

Thấy thư ký Nghiêm đi tới, ban đầu vốn dĩ mọi người đều im lặng.

Nhưng sau đó vẫn không nhịn được mà hỏi.

Thư ký Nghiêm đương nhiên sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của Tổng Giám đốc Hoắc, chị chỉ nói qua loa mơ hồ: “Cơ thể Tổng Giám đốc Hoắc không thoải mái, cần được nghỉ ngơi!”

À, Tổng Giám đốc Hoắc bị ốm?

Luôn luôn có một vài người muốn ra vẻ nịnh bợ: “Vậy chúng ta có cần phải cử người đại diện lên thăm Tổng Giám đốc Hoắc không?”

Một người khác chua xót nói: “Tôi thấy chắc chắn có người ở bên cạnh Tổng Giám đốc Hoäc rồi! Chính là cái cô thư ký mới tới đó, không phải là ỷ vào mình mang họ An, ngoại hình lại có mấy phần giống An Nhiên, suốt ngày dán vào bên cạnh Tổng Giám đốc Hoắc đó hải”

“Đúng, có lẽ cô ta đang chăm sóc Tổng Giám đốc Hoäc đấy!”

Thư ký Nghiêm chỉ cười không nói, chị thong dong ăn cơm uống trà.

Ăn xong, các đồng nghiệp khác bèn rủ chị lên tầng hai mươi sáu chơi: “Trên đó có một quán bar, ca sĩ ở đó hát rất hay, thư ký Nghiêm, chúng ta tới đó đi, ghi

sổ cho chúng tôi nhé!”

Thư ký Nghiêm đã ngủ một chút buổi trưa, đúng lúc này cũng muốn đi thư giãn một chút, bèn đồng ý.

Gần chín giờ tối, gần ba mươi nhân viên nữ của Hoắc Thị ăn mặc vô cùng mát mẻ đến ngồi trong quán bar. Bên trong hơi tối, cũng không có nhiều người, chỉ một bàn trong góc là có người ngồi, có vẻ là một nam một nữ.

Các cô cũng không để ý, ngồi xuống gọi rượu và bánh ngọt.

Sau đó bọn họ bắt đầu tán gẫu, chủ đề hoàn toàn nghiêng về phía chuyện của Hoắc Doãn Tư, nói thoải mái không ai ngăn cản.

Càng nói họ càng cảm thấy Tổng Giám đốc Hoắc và cô thư ký mới kia có gì đó mờ ám với nhau.

Đang lúc nói chuyện hăng say, bỗng nhiên có người chỉ vào góc phòng, lắp bắp nói: “Hình như là Tổng Giám đốc Hoäc kìa! Người bên cạnh anh ấy... Hình như là An Nhiên!”

A.. Sao Tổng Giám đốc Hoắc lại ở bên cạnh An Nhiên được! Tuyệt đối không thể nào!

Thế nhưng khi các cô xoay đầu nhìn qua, liền thực sự nhìn thấy Tổng Giám đốc Hoäc, trong góc phòng kín đáo nhất, Tổng Giám đốc Hoắc đang nghiêng người ngồi đó, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn ngồi bên cạnh cậu, sườn mặt Tổng Giám đốc Hoắc nhìn rất dịu dàng, cậu đang nghiêng người hôn môi với cô gái kia.

Một nụ hôn vô cùng dịu dàng, không nhanh không chậm như thể muốn hôn tới cùng trời cuối đất.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!