Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1788: Cậu lấy một chiếc áo sơ mi




Cô thích Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư đẩy xe đẩy đồ ăn tiến vào, đợi hai phút, lại không nhịn được muốn đi vào.

Cậu lấy một chiếc áo sơ mi màu tro, áo cậu mặc là cỡ bốn mươi tư.

Đứng ở cửa phòng tắm chờ An Nhiên.

Cô đi ra ngoài, toàn thân ẩm ướt, khuôn mặt đỏ bừng, tóc vẫn còn nhỏ nước. Đã bị người ta ôm vào lòng.

Hoắc Doãn Tư một tay ôm cô, một tay lau khô người cho cô, sau đó cẩn thận

mặc áo sơ mi lên cho cô, cài hết các nút. An Nhiên cảm thấy hơi không quen, trước đây đều chỉ có cô chăm sóc cho cậu.

Chưa từng mặc quần áo cho cậu, nhưng đã từng thắt cà vạt.

Hoắc Doãn Tư làm xong, cúi đầu hôn nhẹ lên cằm cô, nói: “Trước đây không phát hiện ra em nhỏ bé như vậy!”

Cô chỉ cao tới vai anh, có lẽ cùng lắm cũng chỉ được một mét sáu mươi.

Sáng nay, khi cậu bao vây cô ở dưới thân mình, cô chìm trong chiếc giường mềm mại, nhẹ như lông hồng.

Ánh mắt của Hoắc Doãn Tư lại mang theo một chút hứng thú với chuyện kia.

Nhưng rồi cậu cũng không tiếp tục, chỉ dẫn cô vào phòng ăn ăn cơm, cậu gọi rất nhiều món ăn, bày đầy cả một bàn, thậm chí còn có một chai rượu vang.

Giống như ăn mừng.

An Nhiên đã quen phục vụ cậu khi ăn cơm, cô cắt cho cậu một miếng bít tết mềm mại mọng nước, rồi đẩy ra trước mặt cậu.

Hoắc Doãn Tư xiên một miếng nhỏ, đưa đến trước miệng cô: “Trước kia chỉ trêu đùa em, bây giờ chúng ta đã giải thích rõ ràng với nhau... sao có thể tiếp tục bắt nạt em như thế nữa?”

Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tôi vẫn còn chưa nghĩ xong.”

Hoắc Doãn Tư cười: “Vậy em cứ nghĩ từ từ!”

An Nhiên nhìn thấy hộp thuốc hạ sốt kia, nhẹ giọng hỏi cậu có muốn uống một viên hay không, Hoắc Doãn Tư hơi giật mình một chút, sau đó liền nở nụ

cười... Cô đã ở đây, sao cậu còn phải cần thuốc nữa!

Cậu đưa tay xoa đầu cô: “Chiều nay tôi bảo thư ký Nghiêm xin nghỉ việc giúp eml Đừng đi, ở lại làm việc với tôi.”

Cậu muốn đưa cô về thành phố B.

Thế nhưng trước khi rời đi, cứ ở lại thành phố W chơi mấy ngày cũng được, không bị làm phiền lại càng không cần phải nghe mấy lời “hỏi thăm ân cần” của cha ruột cậu.

An Nhiên nhấc mắt nhìn cậu.

Hoắc Doãn Tư nở nụ cười nhẹ nhàng: “Tôi nói nghiêm túc đấy!”

Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: “Em theo tôi làm việc đã hơn một năm, tôi nghĩ em sẽ hiểu rõ tính cách của cô, tôi không bao giờ tiêu tốn sức lực của mình vào những chuyện không liên quan, mọi thứ tôi muốn làm đều phải đã được cân nhắc kỹ lưỡng. Tôi đã chắc chắn chúng ta phù hợp mới có thể ở bên nhau, cũng

sẽ đi tới hôn nhân, trừ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc em không muốn.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!