An Nhiên dao động.
Có lẽ cô đã thích cậu từ lâu, chỉ là chính cô cũng không dám mơ tưởng bản thân và Hoäc Doãn Tư có thể như thế này.
Cô nghĩ, có phải chỉ cần cô đối xử với cậu thật tốt là có thể cho cậu hạnh phúc.
Niềm hạnh phúc và vui vẻ của cậu là điều quan trọng nhất so với bất cứ chuyện gì khác.
Thậm chí, mỗi ngày đều bắt cô phải ăn món cà rốt mà mình ghét nhất cô cũng tình nguyện.
Bất tri bất giác, nước mắt đã đong đầy trong đôi mắt cô.
Môi cũng run lên nhè nhẹ.
Cô nói: “Hoắc Doãn Tư, chúng ta... Chúng ta...”
Hoắc Doãn Tư dựa vào đầu giường, im lặng nhìn cô, thật ra lúc này cơ thể của cô bên dưới lớp chăn không có lấy một mảnh vải, rõ ràng trước đó không lâu bọn họ còn vừa mới làm chuyện thân mật đến vậy, thế nhưng giây phút này lại có vẻ rất yên bình.
Cậu nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô.
Sau đó chuyển tay xuống dưới, chạm nhẹ lên khuôn mặt cô.
Cuối cùng là tay, dường như trong giây phút này, sự đau đớn từ vết thương trên tay cô đã được cậu xoa dịu.
Hình như trước đây cậu cũng chưa bao giờ tiếp xúc với cô nhẹ nhàng như thế này.
Trước đây cậu chưa thổ lộ tình cảm của mình với cô, những lần thân thể tiếp xúc sau đó phần lớn đều là do tình dục điều khiển, thực sự chưa từng có những tiếp xúc an ủi dịu dàng như thế này.
Cậu rất thích.
Cậu cũng không hỏi lại về chuyện của Tân Bá Lai, Hoắc Doãn Tư là một người đàn ông kiêu ngạo.
Cậu chắc chắn người An Nhiên thích chính là mình. Vậy nên, cậu tha thứ cho cô, là thật sự tha thứ.
Cậu sẽ không tự nhiên nhắc lại cái tên khiến người ta không vui kia, cho dù †rong cuộc sống nhiều năm về sau của cậu và An Nhiên sẽ có những lần cãi vã, cậu cũng sẽ không lấy cái tên này ra khiến cô phải ấm ức, cậu thật sự muốn cô.
Không chỉ muốn, mà còn phải cho cô một cuộc sống thật tốt.
Muốn chăm sóc cô, muốn chú thỏ nhỏ của cậu có một bộ lông óng ả bóng mượt dưới sự chăm sóc của cậu, cậu muốn cô ngày ngày đều không phải phiền não, mỗi ngày chỉ cần nghĩ nên làm món gì ngon, chỉ cần cô đồng ý thì cũng có thể đi mua đồ đạc gì đó, thế nhưng phần lớn thời gian vẫn là ở bên làm bạn với cậu.
Cậu thích ở bên An Nhiên.
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo đầu cô đặt lên hõm vai mình.
Một cô gái nhỏ bé, nằm trong lòng cậu, bật khóc.
Cậu không nói gì, cũng không quan tâm sơ mi của mình có bị bẩn hay không, cậu chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như đang vỗ về con thú cưng yêu thích của mình.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, là phục vụ khách sạn mang cơm lên.
“Đừng khóc!”
Hoắc Doãn Tư thấp giọng nói, sau đó hôn lên môi cô, An Nhiên không dám nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!