Cậu ôm lấy người từ phía sau, hôn lên bờ vai gầy của cô.
Nói chung thì đàn ông đều có chút thói hư tật xấu, Hoắc Doãn Tư cũng không ngoại lệ. Cậu rất tức giận với An Nhiên, nhưng đây là lần đầu tiên của cô, chỉ riêng chuyện này đã gạt bỏ phân nửa cơn tức giận của cậu...
Cậu khàn giọng nói: “Nếu em đồng ý, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Ý của cậu là kết hôn.
An Nhiên hiểu được ý cậu, trong lòng cô cảm thấy hơi hỗn loạn, thật ra cô rất muốn đồng ý với cậu.
“Sao vậy? Không muốn ở bên tôi?”
Thái độ của cậu xoay chuyển một trăm tám mươi độ, không cứng rắn như tối qua, cũng không còn thích đùa bốn cô như trước đây, mà dịu dàng nhưng không cho phép từ chối giống như mọi người đàn ông đối với người phụ nữ.
Hoắc Doãn Tư có thể chắc chắn, An Nhiên thích cậu.
Vừa rồi, khi hai người họ làm chuyện đó, phản ứng của cô không thể đánh lừa cậu.
Cho nên lúc này cậu tràn đầy kiên nhẫn.
Cậu kéo cô vào lồng ngực mình, xoay người cô lại, một tay giữ lấy gáy cô, hôn môi với cô.
Một người đàn ông vừa được vượt rào, tóm lại là vẫn rất tham ăn.
Cậu thấp giọng hỏi cô có đau không.
An Nhiên khế cắn môi, thế nhưng cậu không thể kiềm chế nổi trước dáng vẻ này của cô, bèn không thèm quan tâm mà kéo cô vào lòng mình, dịu dàng chuyển động...
Suốt cả buổi sáng, An Nhiên đều bị vây trên giường của cậu.
Cũng may mà thư ký Nghiêm đã xuống tầng, xin nghỉ giúp cô, còn vô cùng quan tâm mà trò chuyện với bà chủ một lúc lâu.
Trưa đến.
An Nhiên thức dậy trên giường, bên tai vang lên tiếng gõ bàn phím.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, thấy Hoắc Doãn Tư đã thay quần áo chỉnh tề, ngồi trên sô pha, trên chiếc bàn trà trước mặt đặt một cuốn sổ ghi chép, có vẻ đang làm việc.
Nghe thấy tiếng động, cậu nhấc mắt: “Dậy rồi à?”
An Nhiên nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại cô, hiển nhiên là muốn cô cho mình một câu trả lời.
Toàn bộ sự kiên nhẫn đời này của Hoắc Doãn Tư đều dành cho cô. An Nhiên phát hiện mình không thể từ chối cậu. Cô do dự một chút, nói: “Tôi muốn có thời gian suy nghĩ!”
Hoắc Doãn Tư cười nhạt: “Được, tôi cho em thời gian suy nghĩ! Trưa rồi, tôi đã gọi đồ ăn, ăn cùng nhau nhé?”
“Tôi còn phải đi làm.”
“Thư ký Nghiêm đã xin nghỉ cho em rồi! Hơn nữa, hôm nay em vẫn còn xuống được giường hả?”
Hoắc Doãn Tử nói dứt lời, cười một tiếng rất nhẹ, cuối cùng cậu đứng dậy, đi tới trước giường, hai tay chống xuống hai bên sườn cô, chăm chú nhìn cô từ trên cao, còn cọ cọ chóp mũi cao thẳng của mình lên mũi cô.
Khuôn mặt đẹp trai của cậu khiến cho An Nhiên mặt đỏ tim đập.
An Nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy mình không có gì tốt!”
Cô hoàn toàn không có điểm nào xứng với cậu, vậy nên sau khi hai người xảy ra quan hệ, cô thậm chí còn hèn mọn nói: “Thực ra anh không cần phải chịu trách nhiệm đâu! Đều... Đều là nam nữ trưởng thành cả rồi, thật sự không cần chịu trách nhiệm.”
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư có chút sâu không lường được.
An Nhiên năm nay hai mươi hai tuổi, là độ tuổi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Cô và Tân Bá Lai quen nhau từ nhỏ, còn là người yêu, vậy mà đến bây giờ cô vẫn còn lần đầu tiên, chứng tỏ cô là kiểu người khá truyền thống.
Thế nhưng bây giờ cô lại nói với cậu, đều là nam nữ trưởng thành cả rồi, không cần chịu trách nhiệm?
Cô là ngốc hay là ngớ ngẩn vậy?
Hoắc Doãn Tư không quá thích dỗ cô, cậu càng thích nhìn dáng vẻ rối rằm của An Nhiên hơn, thế nhưng hiện tại cậu lại không muốn như vậy, cậu muốn nghiêm túc, chân thành làm rõ vấn đề này với cô, ít nhất thái độ của cậu với cô rất nghiêm túc, rất bình đẳng.
Về phần chút thú vui bắt nạt cô đầy xấu xa kia có thể để dành sau khi kết hôn.
Trên thực tế, chính cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình tại sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho cô như vậy.
Có lễ chính bởi vì thứ gọi là tình yêu này, không thể giải thích được.
Cậu cũng không có ý định tìm hiểu đến cùng về vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!