An Nhiên nhìn bữa sáng trên tay, ngây ngẩn cả người.
Cô đương nhiên biết ai là người ở trong phòng tổng thống của khách sạn đối diện, là Hoắc Doãn Tư.
Sao không ăn bữa sáng của khách sạn năm sao mà lại gọi đồ ăn ngoài?
Bà chủ đắc ý nói: “Hoành thánh của tiệm tôi ngon có tiếng đấy.”
An Nhiên định nhờ bà chủ chuyển lại cho mình, nhưng người ta nói đưa đồ xong còn có việc bận, An Nhiên chỉ có thể xách cái túi nhỏ đi sang khách sạn đối diện.
Lễ tân ở tầng một nhìn thấy cô, cười nói: “Đưa bữa sáng cho khách ở đây ạ? Gô để ở đây đi!”
An Nhiên cũng không muốn gặp Hoắc Doãn tư.
Cô ừ một tiếng: “Phiền các cô đưa cho ngài Hoắc ở tầng cao nhất!”
Tổng Giám đốc Hoắc ở phòng Tổng thống?
Mắt cô gái lễ tân sáng rực lên, lập tức đồng ý.
Đúng lúc này, thư ký Nghiêm Cầm túi giặt quần áo xuống tầng, không ngờ lại gặp được An Nhiên. Mới sáng sớm ra, thư ký nghiêm không chịu nổi kích thích này, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “An Nhiên?”
An Nhiên cũng hơi giật mình.
Môi cô giật giật, cuối cùng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chị Nghiêm.”
Thư ký Nghiêm không hổ là người dày dạn kinh nghiệm trong công việc.
Chị phản ứng lại rất nhanh, đặt túi giặt quần áo xuống quầy lễ tân, dặn dò mấy câu rồi nhìn An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Đi lên với chị đi! Tổng Giám đốc Hoắc đang đợi bữa sáng đấy.”
An Nhiên cắn môi.
Cô đưa cái túi cho thư ký Nghiêm: “Chị Nghiêm mang lên giúp em đi! Em... Tổng Giám đốc Hoắc sẽ không muốn gặp em đâu.”
Tối qua đã cãi nhau tới mức đó mà.
Cô nghĩ, có lẽ cả đời này Hoắc Doãn Tư cũng không muốn nhìn thấy cô nữa nhỉ?
Mặc dù thư ký Nghiêm không biết chỉ tiết về chuyện của hai người họ nhưng cũng đoán được đại khái... Chị rất hiểu Tổng Giám đốc Hoäc, xuất thân hiển hách như vậy nên kiêu ngạo đã quen, lại bị một cô gái nhỏ đùa giỡn, cảm thấy mất hết sĩ diện mà thôi.
Nhưng trong lòng chắc chắn không chịu buông tay.
Nếu buông, sao có thể còn hút thuốc, sao có thể còn lên cơn sốt chứ!
Thư ký Nghiêm nở nụ cười, chị cười cực kỳ dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ vai An Nhiên: “Tổng Giám đốc Hoäc là Tổng Giám đốc Hoắc, chị Nghiêm là chị Nghiêm! Sao nào, lâu rồi không gặp, em không có chuyện nhỏ gì muốn chia sẻ với chị hả? Chị lái xe cả đêm, ban ngày còn định cùng Tổng Giám đốc Hoắc đi thăm thú đó đây, An Nhiên em quen thuộc với nơi này, cho chị Nghiêm mấy gợi ý đi.”
An Nhiên không tiện từ chối.
Bản thân cô đã không giỏi ăn nói, chưa kể đối phương lại còn là người dày dạn kinh nghiệm như vậy.
Thư ký Nghiêm nói mấy câu rồi dẫn người vào thang máy. Mặc dù nói nói cười cười như vậy, nhưng thư ký Nghiêm dù sao cũng là một người mẹ, chị có thể nhìn ra được những gì An Nhiên đã trải qua rất tồi tệ, có lẽ cô
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!