“Tôi không miễn cưỡng, lúc trước là tôi suy nghĩ nhiều xin lỗi cô An! Từ nay về
sau hai chúng ta không nợ gì nhau, em không nợ gì tôi cũng không cần trả tám trăm nghìn... Giữa chúng ta vẫn là không gặp nhau tốt hơn!”
An Nhiên chết lặng nghe. Cô ngước mắt nhìn vào con mắt lạnh lùng của anh ấy. Đột nhiên cô phát hiện thời gian dài như vậy anh ấy chưa từng cười.
Lúc trước tuy anh ấy nghiêm khắc nhưng khi anh ấy ức hiếp cô vẫn sẽ cười, dáng vẻ của anh ấy khi cười thật sự rất đẹp.
Trong mắt An Nhiên rất nóng, rất nóng...
Cô gần như muốn mất hết tự tôn để níu giữ anh ấy, cầu xin anh ấy đừng đi, thậm chí cô còn hèn hạ muốn một đêm.
Nhưng cô không xứng.
Quả nhiên Hoắc Doãn Tư rất lạnh nhạt nói một câu: “Đồ người khác dùng qua, Hoắc Doãn Tư tôi cũng không phải không em là không được.”
Nói xong anh ấy đi về phía cửa. “Hoắc Doãn Tư!” Sau lưng truyền đến giọng nói của cô.
Anh ấy dừng bước, nhưng không có quay đầu anh ấy giống như đang đợi cô nói chuyện.
An Nhiên siết chặt ga giường thấp giọng nói: “Mì còn chưa ăn, nguội rồi tôi đi hâm chút.”
Hoắc Doãn Tư quay đầu lại.
Anh ấy nhìn cô chằm chằm cười lạnh: “Cô An, em có biết em đang làm gì không? Nếu như em đã không có ý đó với tôi thì đừng biểu hiện ra giống như một chú cừu non đơn thuần, ngoan ngoãn, đúng quả thật tôi đã từng thích em nhưng đó là quá khứ rồi! Còn về mì... bản thân em tự ăn đi!”
Tay của anh ấy đặt ở tay nắm cửa.
Anh ấy nghe thấy sau lưng có tiếng thút thít, anh ấy nhẫn tâm vẫn là đây cửa đi ra ngoài.
Anh ấy nghĩ cứ như vậy đi!
Cả đời Hoắc Doãn Tư anh ấy chưa từng cầu xin ai nhiều lần, người phụ nữ này lừa anh ấy hết lần này đến lần khác... Anh ấy hà cớ gì dây dưa không buông.
Tình cảm mà Hoắc Doãn Tư muốn là tất cả không phải là sự ốm ờ của người phụ nữ.
Cánh cửa lại đóng lại.
Một trận gió lạnh thổi vào, An Nhiên ho kịch liệt, mặt cô đổ không bình thường, ho cũng không ngừng lại, cô miễn cưỡng khoác một cái áo khó khăn xuống giường rót một ly nước ấm cho bản thân.
Uống được nữa ly đỡ được một chút.
Cô ngơ người nhìn hai tô mì ở trên bàn đã nguội từ lâu, rau xanh ngát ban đầu cũng vàng rồi.
An Nhiên không đi hâm nóng.
Cô ngồi ở đó rất yên lặng mà ăn mì, lượng của hai người một mình cô ăn hết.
Khi cô ăn có nhớ lại lúc xưa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!