Cô muốn mời anh ấy ngồi nhưng phát hiện ở đây ngoại trừ giường thì không có nơi nào để ngồi.
Cô mím môi, thò người vào gầm giường lấy một miếng đá ra lại móc vào cái, từ trong lỗ ở tường mấy ra mấy xấp tiền, tờ nào cũng không mới trông có vẻ đã tích rất lâu.
Cô đặt những tờ tiền đó lên bàn.
Cô thấp giọng nói: “Tôi chỉ trữ được như này! Trả cho anh trước!”
Hoắc Doãn Tư yên lặng nhìn mu bàn tay của cô, không còn mượt giống như lúc trước, lúc trước cô còn sẽ bảo dưỡng tay một chút còn mang theo một chai dưỡng tay màu xanh nhạt đáng yêu bên mình, bây giờ ngay cả tiềm mua kem
dưỡng tay cũng tiết kiệm?
Cổ họng của anh ấy nghẹn lại, lại hỏi cô lần nữa: “Thật sự yêu anh ta như vậy sao?” _
“Đúng!"
An Nhiên trả lời không hề do dự, cô mơ hồ đoán ra được tâm tư của anh ấy, nhưng cô không xứng.
Nói xong cô rũ mắt xuống, lại nói một câu đã suy nghĩ vô số lần: “Anh Hoäc, chúng ta là người của hai thế giới.”
Hoắc Doãn Tư đưa tay xếp lại hai xấp tiền đó. Anh ấy im lặng suy nghĩ một lúc, cũng không biết đang nghĩ gì.
Rất lâu anh ấy nói: “Số tiền này giữ lấy đi! Nấu một tô mì cho tôi, chúng ta không còn nợ nần.”
An Nhiên ngước mắt.
Trong mắt cô có hơi nước, còn có nước mắt, môi cô run nhẹ: “Anh Hoắc, anh không cần tốt với tôi như vậy!”
Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Nói rồi, một tô mì chúng ta sẽ không còn nợ nần.” Ở chỗ An Nhiên chỉ có một cái nồi nhỏ đơn giản.
Không có tủ lạnh, dưới đáy giường trái lại có một thùng mì gói, còn có hai bịch xúc xích.
Dường như Hoắc Doãn Tư cũng không để ý.
Anh ấy dựa vào đầu giường của cô, lại lấy một điếu thuốc ra từ từ hút.
Anh ấy nhìn cô cầm cái nồi nhỏ lên, cắm điện để nước vào,
Tài nghệ nấu nướng của cô rất tốt.
Mì gói xúc xích đơn giản để thêm hai cọng rau xanh ngửi cũng vô cùng thơm.
Mấy phút sau, cô bưng hai chén mì đến bàn nhỏ ở phía trước, suy nghĩ một chút rồi gan dạ lấy điếu thuốc từ miệng anh ấy xuống: “Đừng có hút nữa, nói rồi không tốt cho sức khỏe!”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô.
Ánh mắt của anh ấy sâu nặng kinh người.
Giây tiếp theo, cái chén nhỏ của cô bị anh ấy nắm lấy, nhanh chóng bị đè xuống dưới thân.
Cảnh tượng giống như hai tháng trước, hình ảnh ám muội như vậy, chỉ là cảnh còn nhưng người đã khác.
An Nhiên đỏ mắt: “Anh đứng dậy!”
Hoắc Doãn Tư từ từ di chuyển tay, sau đó nắm lấy cô, anh ấy cầm rất chặt nhưng trên tay cô có vết thương, không khỏi kêu lên: “Đau!”
“Em cũng biết đâu sao?”
“Đồ lừa gạt như em cũng biết đau? Bây giờ thì sao có đau không?”
Hoắc Doãn Tư giống như đổi một con người vậy, ngón tay của anh ấy đưa vào trong áo của cô, đối đãi thô lỗ với cô.
Trong căn nhà thuê chật hẹp, vang lên tiếng kêu uỷ mị của người phụ nữ.
Là đau!
Anh ấy thô lỗ muốn chết, rõ ràng là cố ý để cho cô đau, phụ nữ có một số nơi không đụng được, anh ấy rõ ràng chưa từng làm qua với phụ nữ nhưng lại rất rõ, giống như một người lão làng vậy.
“Thật sự muốn làm chết em!”
“Như vậy thế giới cũng sạch sẽ rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!