Ánh mắt của Hoắc Doãn Tư rất lạnh nhạt.
Toàn thân anh ấy đều lan toả mùi hương người lạ đừng đến gần, thư ký ở bên cạnh anh ấy ngơ người.
Cô ta nhớ đến lúc nãy.
Ánh mắt của tổng giám đốc Hoắc nhìn cô gái làm vỡ khay ly kia, rố ràng có sự ấm áp, mê đắm, nhớ nhưng đương nhiên còn có ý hận không nên xem nhẹ.
Cô ta quen biết cô gái đó. Có lẽ nên nói là biết
An Yên, thư ký An ở tập đoàn Hoắc Thị là một truyền thuyết, người đó không làm gì hết cũng thu hút được tổng giám đốc Hoắc.
Mà cô ta vào Hoắc thị cũng có mục đích.
Cô ta cùng họ với thư ký An, tướng mạo của cô ta cũng ngọt ngào, cô ta hiểu cách làm người hơn An Nhiên nhiều.
Vì vậy cô ta cảm thấy bản thân có cơ hội chiếm được tổng giám đốc Hoắc.
Không ngờ, tổng giám đốc Hoắc đối với cô ta không chút biểu cảm.
Nhưng cho dù không cam tâm, cô ta cũng không dám lỗ mãng rất nhanh đã đi ra khỏi thang máy, đến lễ tân lấy thêm một phòng lần nữa, những đồng nghiệp khác nhìn thấy chuyện này còn có gì không hiểu chứ.
Tổng giám đốc Hoắc xem thường đó!
Thật ra có không ít người đã nhìn thấy An Nhiên, thật sự không ngờ tới An Nhiên lại ở trong thành phố nhỏ này, làm việc này.
Ánh mắt lúc nãy của Tổng giám đốc Hoắc, là tình cũ khó quên?
Quả thật Hoắc Doãn Tư là như vậy.
Anh ấy một mình đứng trong thang máy, lặng lẽ nhìn con số đỏ ở trên tường thang máy, cho đến khi đến được phòng tổng thống ở tầng cao nhất, căn phòng
rất lớn, rất xa hoa nhưng cũng rất trống rỗng.
Anh ấy vứt hành lý xuống cũng không có tâm trạng dọn đẹp, trực tiếp vứt cơ thể mình lên sô pha, nhìn cảnh đêm im ắng của thành phố W ở bên ngoài.
Anh ấy nghĩ đến bộ dạng nhếch nhác của An Nhiên...
Không biết qua bao lâu, anh ấy từ trong hành lý lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, để thay sau khi tắm.
* An Nhiên tan làm từ quán cà phê đã là mười một giờ đêm rồi.
Thay đồ đi ra khỏi khách sạn năm sao, cơ thể gầy ốm của cô chìm trong thành phố xám xịt, lộ vẻ vô cùng không thấy được thậm chí là rách nát.
Đêm đầu hạ, vậy mà cô cảm thấy lạnh.
An Nhiên ôm lấy cổ áo, ở bên đường mua hai cái bánh bao chay, vừa đi vừa
Đi qua hai góc đường thì đã ăn xong bánh. Người đang ở cửa tiệm cơm đợi cô.
Bà chủ nhìn thấy cô trái lại khá nhiệt tình: “An Nhiên đến rồi à! Chén dĩa ở phía sau bếp đó, hôm nay có chút nhiều có thể cháu phải vất vả một chút rồi.”
“Không sao!”
An Nhiên mỉm cười: “Cháu còn nhiều sức đây mài!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!