Hoắc Tây thản nhiên cười, đứng dậy đi vào toilet nhà hàng.
Lúc đi ra rửa tay, trong toilet có người ngoài, khóe mắt của Hoắc Tây đảo qua nhìn thấy là một nhân viên phục vụ, cô khẽ nhíu mày: Bởi vì nhà vệ sinh của nhân viên công tác trong nhà hàng cao cấp này và của khách hàng là tách ra, để giữ phong cách nhà hàng, lúc trước Trương Sùng Quang nói hệ thống ở đây rất lỏng lẻo, cô còn không cảm thấy vậy, nhưng lúc này cô thật sự để tâm.
Cô xoay người, không hề bất ngờ, người nọ là Tân Bá Lai.
Người đàn ông trẻ tuổi kia dùng một loại ánh mắt nóng bỏng rất vi diệu nhìn cô, Hoắc Tây đã từng được vô số nam nữ theo đuổi qua, cô không xa lạ gì ánh mắt như vậy.
Cô đóng vòi nước màu vàng, nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi trong gương: “Có việc gì?”
Tân Bá Lai có chút căng thẳng.
Anh ta nuốt nước miếng một cái, mới nói: “Nếu cô Hoắc có nhu cầu, có thể tìm tôi.” Có nhu cầu, tìm anh ta?
Hắn coi mình là trai bao!
Hoặc Tây nở nụ cười, nàng không biết là vì Doãn Tư bất bình, hay là vì tiểu thư ký đáng thương kia.
Hoắc Tây chậm rãi lau khô tay, nở nụ cười rất nhẹ.
“Có nhu cầu? Anh Tân là chỉ phương diện nào? Là nhu cầu trong nhà hàng hay là nhu cầu khác?”
Trong giọng nói của nàng mang theo một chút ngả ngớn. Khuôn mặt họ Tân kia đỏ bừng: "Hoäc tiểu thư, tôi không phải người như vậy! Hoắc Tây ném khăn giấy đi, liếc anh ta một cái, cười cười rồi rời đi.
Chờ cô rời đi, Tân Bách mới nghĩ ra, sao cô Hoắc lại biết tên anh, có phải vừa rồi cô đã hỏi thăm quản lý về anh không? Hẳn là cô có ý với anh!
Mặc dù trong lòng xấu hổ, nhưng mỗi người đàn ông đều khao khát thành công.
Anh ta biết xuất thân của nhà họ Hoắc, nặn ra một chút trong kế ngón tay, cả đời này anh cũng không cần phấn đấu.
Hơn nữa, cũng không cần đi theo cô Hoäc cả đời.
Đợi đến khi thời cơ chín muồi, anh ta rời khỏi cô, cũng có thể cưới vợ sinh con trải qua cuộc sống của người bình thường.
Tân Bá Lai không muốn bỏ qua cơ hội như vậy.
Anh ta đến hậu trường, lặng lẽ tìm được số điện thoại của Hoắc Tây, kết bạn Zalo.
Bên kia, Hoắc Tây mới trở lại chỗ ngồi, điện thoại đã vang lên một tiếng.
Cô cúi đầu nhìn, hóa ra là một người bạn mới trên Zalo, vừa nghĩ đã biết là ai. Hoắc Tây cười lạnh: “Người này thật sự là tự mình đa tình!”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!