Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 1758: Anh ta lẩm bẩm




Trong lòng Lâm Tòng hiểu rõ.

Anh ta lẩm bẩm: “Trương Sùng Quang, cậu điên rồi!” Nói xong, anh ta cười khổ một tiếng.

Tập đoàn Tây Á. Trương Sùng Quang đã “đi họp”, Hoắc Tây bèn đưa Miên Miên tới khu vực nghỉ ngơi chơi, thư ký cố ý tìm tới vài món đồ chơi và những đồ ăn vặt các bạn nhỏ thích ăn.

Miên Miên chơi được một lúc lại bắt đầu nhớ tới Tiểu Quang ở trong nhà.

Cô bé không ở nhà, không biết Tiểu Quang có nghe lời hay không. Nghĩ tới Tiểu Quang, cô bé lại nhớ bố.

Miên Miên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con nhớ bố nhỏ, lúc nào chúng †a có thể gặp bố.”

Hoắc Tây mỉm cười: “Rất nhanh! Gần đây bố nhỏ của con đang chữa bệnh ở Anh, đợi bệnh của bố con ổn định sẽ có thể quay về, tuy nhiên vào ngày nữa chúng ta có thể qua thăm bố của con.”

Cô kéo cánh tay nhỏ bé của Miên Miên, đặt lên trên bụng mình.

“Ở đây vẫn chưa có bảo bảo, nhân cơ hội này, chúng ta có thể bay tới nước Anh”

Miên Miên nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu bảo bảo không thể ngồi máy bay à?”

Hoắc Tây gật đầu: “Đúng vậy, bảo bảo quá nhỏ sẽ không thể ngồi máy bay.”

Miên Miên vẫn rất kiêu ngạo: “Nghe bố nhỏ nói, trước đây, khi Miên Miên còn là một tiểu bảo bảo đã thường xuyên ngồi máy bay, bay ở trên trời! Miên Miên giỏi hơn những bạn nhỏ khác.”

Hoắc Tây xoa đầu Miên Miên, cười dịu dàng.

“Con nói gì thế?”

Cửa phòng làm việc mở ra, Trương Sùng Quang bước vào, Hoắc Tây ngước mắt lên nhìn anh ,, có hơi ngạc nhiên: “Họp xong rồi à?”

Trương Sùng Quang đi tới, ôm Miên Miên lên.

“Buổi chiều sẽ họp tiếp, trưa nay, anh muốn ăn cơm với Miên Miên của chúng ta”

Miên Miên ôm cổ anh, cô bé rất vui vẻ, có bạn nhỏ nào lại không muốn cưỡi trên vai bố mình chứ?

Trương Sùng Quang bước lên phía trước, Hoắc Tây cầm áo khoác của anh đứng ở phía sau, cô nhìn Trương Sùng Quang ở trước mặt, hình như anh rất thích nghỉ với vai trò của một người bố, hoàn toàn không cần phải học, giống như trời sinh đã biết làm bố.

Bên trong thang máy, cô khẽ hỏi.

Trương Sùng Quang khẽ ừ một tiếng: “Học từ rất lâu rồi! Trước kia đi tìm em trên khắp thế giới nên không có thời gian, nhưng sau này khi quay về thành phố B, anh có tham gia lớp học cho sản phụ sau sinh, những kiến thức sản phụ nên biết, anh đều biết hết.”

Cộng thêm lúc nhỏ anh thường chăm sóc em trai em gái, cho nên động tác rất nhanh nhẹn.

Nói xong, anh thấp giọng: “Học lâu như vậy rồi, không tự tay nuôi lớn một đứa trẻ hình như có hơi lãng phí.”

Miên Miên nghe vậy chỉ hiểu sơ sơ.

Nhưng cô bé rất vui vẻ. Miên Miên nắm tay lại, cỗ vũ cho Trương Sùng Quang: “Bố cố lên!” Trương Sùng Quang vui vẻ bật cười.

Hoắc Tây có hơi bất đắc dĩ, từ sau khi về nước, Miên Miên đã học được không ít thứ trên tivi, hơn nữa cô bé cũng không suy nghĩ gì, muốn nói gì thì nói đó.

Gen di truyền thật đáng sợ.

Trương Sùng Quang nắm tay cô: “Cũng không có gì không tốt!”

Khoảng cách từ Tây Á tới nhà hàng cũng không quá xa, chỉ chừng 1km. Trương Sùng Quang không lái xe.

Miên Miên ngồi trên vai anh , vô cùng vui vẻ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người vô cùng thoải mái.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!