Anh đoán ra hôm đó sáng sớm phải đi vội.
Thấy rất hối hận.
Nhưng tình hình ngay lúc đó, là đàn ông thì đều không chịu được.
Hoắc Tây coi như không nghe thấy những lời này, cô muốn đẩy anh ra, nhưng Trương Sùng Quang đã nhẹ nhàng giữ chặt cằm cô, nghiêng đầu hôn cô, dịu dàng hôn.
Dần dần, cô run rẩy trong ngực anh.
Ngay khi tình ái đang lên, Hoắc Minh lại đưa Miên Miên trở về. Cô gái nhỏ đã mấy ngày không gặp bố, nhìn thấy xe liền đòi tìm đến.
Trương Sùng Quang đang lúc quan trọng.
Anh cúi đầu nhìn mình, rồi lại nhìn Hoắc Tây, cô cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Gương mặt mỏng đỏ lên, bờ môi ướt át không tưởng.
Trương Sùng Quang dừng lại một lát, khàn giọng nói: “Anh đi xem một lúc, em ngồi đây đi!”
Nói xong, anh lại hôn cô một cái rồi đi ra phòng khách. Một lúc sau đã vang lên tiếng cười vui vẻ của Miên Miên. Hoắc Tây nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, che mặt, cô chỉ thấy nóng.
Bên kia, Miên Miên chơi ở bên ngoài cả buổi sáng, nũng nịu với bố một lúc đã buồn ngủ rồi.
Cô bé tựa vào vai bố mắt nhắm mắt mở. Cô bé không nỡ ngủ.
Cuối cùng vẫn là Trương Sùng Quang võ lưng cô bé, dỗ cô bé đi ngủ, bé con mới chịu nằm ngủ.
Trương Sùng Quang chỉnh nhiệt độ trong phòng về hai mươi sáu độ.
Anh ôm Miên Miên đi qua đi lại gần mười phút rồi mới để cô bé vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ của Miên Miên đỏ bừng, so trước trước đó nhìn khỏe mạnh hơn một chút.
Trương Sùng Quang hôn nhẹ lên trán cô bé.
Anh cẩn thận nhìn đứa con này, gương mặt gần như giống hệt anh, cũng có thể nhìn ra dáng vẻ của Hoắc Tây.
Đây là máu mủ của hai người họ. Nên Hoắc Tây chấp nhận hy sinh vì con bé, cùng chung sống với anh.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!