Nhưng thật ra trong lòng cô hơi hốt hoảng.
Hiện tại cô vẫn rất sợ anh, sợ một ngày thú tính của anh bùng nổ.
Cô muốn nói chuyện với anh một lát sau khi mang thai.
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt của cô, bà đoán cô đang nghĩ đến chuyện của Sùng Quang, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ hỏi con, tình cảm giữa hai đứa sao rồi?”
Ý của bà là, ở chung với nhau là vì Miên Miên, hay vẫn còn tình cảm. Hoắc Tây hiểu ý của bà.
Cô suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: “Đầu có! Quan trọng là con không chơi đùa nổi nữa rồi."
Cô nuôi lớn Miên Miên ở nước Anh cũng không sung sướng, Hoäc Tây hiện tại đã khác với Hoắc Tây ở nước Anh, cô đã từng yêu Trương Sùng Quang sâu sắc đến vậy, cũng đã chịu đủ khổ.
Một người cũng là sống, thêm một người, thật ra vẫn là sống.
“Có thêm một người yêu thương Miên Miên cũng không có gì không tốt!” Hoắc Tây thờ ơ nói.
Trong lòng Ôn Noãn hiểu rõ.
Bà hơi xúc động nhưng lại không thể nói nhiều, hai đứa nhỏ đã lớn rồi.
Hoắc Tây nhạt nhẽo uống trà, lúc cô ngước mắt lên thì thấy một bóng người. Là Trương Sùng Quang.
Anh mặc một chiếc áo khoác cực kỳ tinh tế, kéo theo hành lý, nhìn dáng vẻ mệt mỏi đầy bụi bặm của anh, có lẽ anh vừa xuống máy bay.
Hoắc Tây hơi ngẩn ra.
Anh về lúc này thế, anh có nghe được hai người nói chuyện không? Tuy nhiên vẻ mặt Trương Sùng Quang vẫn như thường. Anh đặt hành lý xuống, nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn: “Mẹ!
Ôn Noãn vỗ nhẹ mu bàn tay của anh: “Con và Hoắc Tây nói chuyện một lát đi!”
Trương Sùng Quang ngẩng đầu, ngước mắt nhìn bà rời đi, mãi cho đến khi không thấy Ôn Noãn nữa anh mới thu hồi ánh mắt thấp giọng hỏi em thấy đỡ hơn chưa Hoắc Tây: “Em thấy đỡ hơn chưa?”
Hoắc Tây giấu diếm uống một ngụm hồng trà: “Gần khỏi hẳn rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!