Nghe thấy giọng nói của Hoắc Doãn Tư, An Nhiên sửng sốt. Tổng Giám đốc Hoắc sao lại đến đây?
Lúc cô đang bàng hoàng, Hoắc Doãn Tư ở bên ngoài cất tiếng: "Nếu em không mở cửa, tôi sẽ đá nát cái cửa này! Dù sao thì cái cửa này cũng nát sẵn rồi."
An Nhiên đành phải chống tay ngồi dậy, đi mở cửa cho anh.
Thời khắc cánh cửa ấy mở ra, cô nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Doãn Tư có chút phiền muộn. Nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, cậu ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt cao ngạo.
"Trong nhà chật chội lắm!" An Nhiên ngập ngừng nói.
Hoắc Doãn Tư nhìn qua phía bên trong, căn gác chưa đầy 40 mét vuông này quả thực nhỏ bé đến đáng thương.
Nhưng cũng coi như sạch sẽ ngăn nắp.
Cậu xách túi đi vào, bộ trang phục cao cấp thiết kế riêng của cậu không hề phù hợp với căn phòng cũ này. Thế nhưng cậu vẫn rất tự do tự tại, lấy một hộp thuốc từ trong túi ra: "Thuốc giảm đau! Em biết liều lượng uống rồi đúng không?”
An Nhiên vẫn ngơ ngác nhìn anh.
Cô không hiểu tại sao một người có thân phận như cậu lại cố ý muốn tới đây. Cô không hiểu, bọn họ vốn là người ở hai thế giới khác nhau, tại sao cậu lại không ghét bỏ cô.
Đôi mắt của cô lặng lẽ ửng đỏ.
"Em bị ốm đến ngốc rồi à?"
Hoắc Doãn Tư ra vẻ người bề trên: "Làm sao? Còn muốn cấp trên rót nước cho hay sao?"
An Nhiên lắc đầu: "Tổng Giám đốc Hoắc không cần đối xử tốt với tôi như vậy." "Tôi chỉ sợ không có ai nấu cơm cho tôi thôi."
Hoắc Doãn Tư miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, xong vẫn rót cho cô một ly nước ấm, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn so với ban nãy: "Uống thuốc đi!"
Tuy rằng bình thường trêu chọc cô ấy rất thú vị, nhưng lần này cô ấy bệnh rồi, cậu phải chiếu cố cô thật tốt mới được.
Với lại, nơi này tuy rất nhỏ, rất cũ kỹ, nhưng thỏ nhỏ cũng có lòng tự ái. An Nhiên nhận lấy thuốc, đôi mắt càng đỏ hơn.
Cô lặng lẽ uống thuốc, lúc ngước mắt lên nhìn, cô thấy Hoắc Doãn Tư lấy ra hai hộp cơm, vừa nhìn đã biết là đồ mua từ khách sạn năm sao.
Cậu muốn ăn cơm ở đây ?
Hoắc Doãn Tư nhìn thấy cô ngơ ngác, cẩn thận hỏi thử: "Em không đói à? Em không đói nhưng tôi đói!"
An Nhiên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Cô vội vàng lau ghế giúp cậu, lau đến mép bàn, trong chốc lát cô bỗng thấy quẫn bách.
Hoắc Doãn Tư lắng lặng nhìn kỹ cô, nhưng ánh mắt vẫn có thể coi như là dịu dàng.
An Nhiên ngồi xuống, ăn một miếng rồi nhẹ giọng nói: 'Ăn xong thì anh trở về đi! Nơi này không phải là nơi mà người có thân phận như anh nên tới."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!