An Nhiên khẽ khàng khịt mũi.
Cô ấy ôm kem, đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, chậm rãi mở hộp ra.
Là sữa nguyên chất.
Nhưng khi ăn, lại không giống với bình thường,cô ấy gần như ăn từng muỗng từng muỗng một, tuyệt đối không nỡ lãng phí.
Kem rất lớn, là phần dành cho hai người.
An Nhiên ăn hết rồi.
Lúc làm thịt dê, bụng cô ấy bổng nhiên đau lên, nhịn thật lâu vẫn không nhịn được… Lê thân
thể khó chịu đi tới cửa phòng ngủ, giọng nói giống như một con cừu nhỏ: “Tổng Giám đổc Hoắc tôi không thoải mái, hôm nay có thể về trước được không!”
Hoắc Doãn Tư đang dựa vào đầu giường xem phim!
Nghe vậy giương mắt, sau đó khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Mặt An Nhiên hơi nóng,cô ấy mơ hồ nói chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được, nhưng làm sao có thế giấu được Hoắc Doãn Tư, cậu xuống giường xoay qua xoay lại người cô ấy một lần và rồi đã thấy vết máu sau váy cô ấy.
“Đến kỳ kinh nguyệt rồi à?”
Giọng nói của cậu rất nhẹ, so với bất kỳ một lần nào khác cũng đều nhẹ hơn, nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe ra một phần dịu dàng chỉ thuộc về người đàn ông đối với phụ nữ.
Nhưng An Nhiên đã quá đau, không phát hiện ra được.
Cô ấy ấy chỉ cảm thấy xấu hổ, cầm ba lô che mông, ý muốn quay về.
Ngoài cửa sổ sát đất, vang lên vài tiếng sấm.
Tiếp theo là một cơn mưa tầm tã!
An Nhiên nhìn ra bên ngoài, trông mong, khi quay đầu lại vẻ mặt giống như con thỏ nhỏ hoảng
sợ không biết phải làm sao, Hoắc Doãn Tư lấy ba lô của cô ấy ra.
Cậu dẫn cô ấy vào phòng vệ sinh dành cho khách: “Xử lý đơn giản đi!”
Cửa đóng lại, An Nhiên cũng không dám tùy tiện động đậy.
Trên người cô ấy đều là máu, Tống Giám đổc Hoắc không thèm để ý sao, chẳng phải nhà có tí hào môn đều rất kiêng kị những thứ này ư?
Ngoài cửa phòng vệ sinh, Hoắc Doãn Tư gọi điện thoại cho thư ký trưởng của mình, một phụ nữ ngoài 40 tuối đã kết hôn, cậu trực tiếp ra lệnh: “Chuẩn bị băng vệ sinh nữ cho tôi, trong vòng 10 phút đưa tới đây ngay! Kiểu dáng và nhãn hiệu tùy thuộc vào cô ấy… ừm, chưa lập gia (Tinh!”
Nói xong, cậu cúp điện thoại.
Thư ký Nghiêm nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, có chút cảm thán.
Quả là là làm tốt cũng không bằng làm tốt ha!
Chị gần như không cần hỏi cũng biết, trong căn hộ của Tổng Giám đốc Hoắc là ai, hôm nay Tổng Giám đốc Hoắc mang thư ký An đi, còn sa thải mấy người thư ký thứ hai và thứ ba.
Thư ký Nghiêm suy nghĩ: Da dẻ trắng nõn và rất dịu dàng, nhưng cũng không đến mức khuynh
quốc khuynh thành.
Tổng Giám đốc Hoắc sao lại để ý đến chứ!
Chẳng qua đây là nhiệm vụ của Tổng Giám đốc, chị chắc chắn phải hoàn thành không có nhưng nhị, cho dù hiện tại bên ngoài trời đang đổ mưa nhưng nếu Tống Giám đốc đã nói 10 phút vậy thì chị nhất định phải chạy tới trong vòng 10 phút.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!