Hoắc Doãn Tư trừng mắt nhìn cô ây.
Sau một lúc lâu, rốt cục An Nhiên vẫn sợ: “Là tôi biến thái!”
Cấp trên tiếp tục đi về phía căn hộ, chậm rãi hỏi: “Nói xem em biến thái ở đâu nào?”
“Tôi ép Tổng Giám đốc Hoắc ăn đồ ngọt giá sáu đồng!”
“Tổng Giám đốc Hoắc không muốn ăn, tôi lại ép phải ăn, tôi biến thái!”
Hoắc Doãn Tư dừng bước.
Cô ấy ấy nhất thời không để ý, ngã vào lưng cậu, mũi nhỏ đụng đến đỏ bừng.
“A…”cô ấy đau đớn kêu lên một tiếng!
Hoắc Doãn Tư xoay người, cậu không hỏi xem cô ấy có đau không, mà chăm chú nhìn cái mũi nhỏ ửng hồng của cô ấy… Hồi lâu mới nói ra một câu khó hiểu: “Điều biến thái nhất của em không phải là ép tôi ăn, mà là nhất định phải hẹn hò với cấp trên! Đúng là biến thái!”
An Nhiên bịt mũi, nhìn cậu.
Hoắc Doãn Tư bày ra dáng vẻ có lý chẳng sợ: “Không phải em đã nói là em có hơn 300 đồng
sao?”
Cũng đúng…
An Nhiên không dám lên tiếng.
Cô ấy ấy âm thầm muốn nhận lấy cái túi, Hoắc Doãn Tư đột nhiên đặt nó vào tay cô ây.
Nặng quá, nặng quá!
Vòng eo của An Nhiên gần như muốn sụp đố.
Hoắc Doãn Tư thưởng thức vẻ mặt cô ấy, hừ nhẹ: “Biết mình biến thái thì nên biểu hiện tốt một chút đấy!”
Nói xong, cậu đi ngay vào thang máy.
Dáng vẻ trông vô cùng dè dặt.
An Nhiên đi theo phía sau, thầm nghĩ, cái gì thì gọi là biểu hiện tốt một chút đây hả?
Khi về đến căn hộ, cô ấy mới biết.
Hoắc Doãn Tư đứng rót cho mình nửa ly nước, uống xong, từ trong túi mua sắm cậu lấy ra hai củ cà rốt, nói: “Cái này cho em ăn.”
Cà rốt…
Thứ mà An Nhiên không thích nhất!
Cô ấy ấy không muốn ăn, nhỏ giọng nói: “Nếu mà ăn hết cái này thì sẽ không thế nào hầm thịt dê nữa đâu!”
Hoắc Doãn Tư đang chờ câu nói này của cô
ấy.
Cậu dường như có vẻ đang bận tâm suy nghĩ, ho nhẹ: “Ăn một củ là được rồi! Còn lại một củ dùng đế hầm thịt dê.”
Vì công việc này, vì trợ cấp hai mươi ngàn.
An Nhiên rửa sạch cà rốt ròi cắn từng miếng nhỏ, cấp trên của cô ấy rất rộng lượng mà nói: “Ngồi đây ăn!”
Cậu cũng rất tốt bụng rót cho cô ấy một ly nước.
An Nhiên cũng không phải đồ ngổc, thời gian lâu dài, lại còn nhiều lần, luôn có thế cảm giác được một chút sở thích của cậu.
Trong mắt Tổng Giám đốc Hoắc, cô ấy chính là một con vật nhỏ để ngắm nhìn!
Ăn xong một củ cà rốt, cô ấy nước mắt lưng tròng.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!