Trương Sùng Quang giữ chặt lấy cô, giọng điệu dịu dàng hơn: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Hoắc Tây không Miên Miên ở dưới lầu nghe thấy, cô nói nhỏ: “Tôi chỉ đi công tác ở thành phố H! Cái khác… chờ tôi công tác về hẵng nói!”
Trương Sùng Quang thở phào nhẹ nhõm.
Cậu muốn thêm gì đó, nhưng Hoắc Tây lại
không muốn nghe, lời cậu vừa mới nói thực sự rất khó nghe.
Cô rất bình tĩnh nói: “Trương Sùng Quang, đã làm giấy kết hôn, lúc này tôi không muốn cãi nhau với anh!”
Cô vuốt mi: “Tôi phải đi ngay lúc 7 giờ! 9 giờ bay rồi!”
Trương Sùng Quang vẫn dựa vào trước tủ quần áo.
Cậu lấy một điếu thuốc lá từ trong túi áo ra, châm thuốc, chậm rãi hút hai hơi.
Sau đó cậu giãy thuốc lá rơi xuống.
Cậu lấy từ trong túi quần ra một cái hộp nhỏ, chậm rãi bước về phía cô, xoay cô lại, yên lặng đeo lên ngón tay áp út thon dài của cô.
Và giữa ngón tay của cậu cũng có một chiếc giống vậy.
Hoắc Tây không có giãy dụa, cô lẳng lặng chăm chú nhìn lên, hầu kết Trương Sùng Quang hơi lăn lộn: “Xuống lầu ăn cơm nhé! Một lát anh sẽ lái xe đưa em đến sân bay.”
“Không cần, tôi tự lái!”
Trương Sùng Quang nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cậu có thể cảm nhận được chuyện vừa rồi lại lần nữa đẩy Hoắc Tây ra xa…
Cậu không kiên quyết đưa cô đi, nhưng cậu lại gọi tài xế đến.
Miên Miên rất không nỡ, vùi trong ngực của Hoắc Tây, nhỏ giọng kêu mẹ.
Hoắc Tây cũng nghĩ dần con bé theo, nhưng lo lắng đến cơ thể của Miên Miên, quả thật vẫn nên ở lại thành phổ B sẽ tốt hơn.
Cô sẽ giảm bớt ngày ở thành phố H.
Nhiều nhất là ba ngày sẽ trở lại.
Cuối cùng, Miên Miên ầm ĩ muốn tiễn cô, Trương Sùng Quang cũng ngồi lên xe.
Lão Triệu lái xe.
Miên Miên ngồi ghế sau, còn cặp vợ chồng mỗi người có suy nghĩ riêng.
Chuyện lúc tối thật không thoải mái, trước mặt lão Triệu và Miên Miên bọn họ không tiện nhắc lại, Hoắc Tây chính là không muốn nhắc lại, Trương Sùng Quang không có cơ hội nhắc đến.
Đến sân bay, Hoắc Tây hôn Miên Miên rất lâu.
Cô cũng nói cho Trương Sùng Quang một số thói quen của Miên Miên, Trương Sùng Quang phát hiện bây giờ Hoắc Tây bình tĩnh hơn trước rất nhiều, có lẽ do làm mẹ.
Hoắc Tây dự tính đi đúng ba ngày liền về.
Nhưng chuyện này quả thật rất khó xử lý, cuối cùng Hoắc Tây không những cho đoàn luật sư đưa ra ý kiến, còn về thành phố H tìm vài mối quan hệ đáng tin cậy ở thành phố H, lúc này vụ kiện mới được giải quyết.
Một tuân trôi qua.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website