Hoắc Tây không nhịn được khẽ nhíu mày.
Phòng ăn xa hoa dưới ánh đèn thuỷ tinh, gương mặt đẹp trai của Trương Sùng Quang không chút cảm xúc, cậu lặp lại lần nữa: “Ngồi xuống! Em ở lại với anh ăn hết bữa này!”
Hoắc Tây chậm rãi ngồi xuống.
Cò cố gượng cười, lại phát hiện có chút khó khăn.
Cuối cùng cô từ bỏ: “Miên Miên đâu?”
Trương Sùng Quang nhấp ly rượu cô đã uống còn gần nửa kia, cậu nhìn rất đẹp trai, hôm nay lại ăn mặc cầu kỳ, mọi cử chỉ tự nhiên thật sự rất đẹp mẳt.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái ly, có lẽ là đang nhìn cô qua chiếc ly.
Cậu không để ý nói.
“Con bé Miên Miên chờ em lâu quá, vừa nãy không chịu được đã ngủ mất rồi, lúc tối uống thuốc không nghe lời lắm… vẫn luôn ‘âm ĩ muốn tìm em!”
“…Mấy năm này, em dẩn theo con bé thế này sao?”
“Em rảnh thì chăm sóc con bé, lúc không
rảnh thì đưa con bé cho dì chăm sóc sao?”
Thực ra cậu biết khỏng phải vậy, Miên Miên được chăm sóc rất tốt, Hoắc Tây rất thương cò bé, nếu không sẽ không vì cô bé tìm đến cậu, nhưng cậu nghĩ đến cô đi gặp Bạch Khởi, liền không nhịn được muốn châm chọc cô.
Cậu giống như một con gà trống đá thua, muốn vạch vết thương của mình cho cô xem, sau đó cũng làm cho cô đau cùng, từ đó thăm dò cô còn mấy phần tình cảm với mình.
Hoắc Tây yên lặng một lát: “Tôi lên xem con bé một chút.”
Trương Sùng Quang ngăn cô lại, có điều giọng lần này dịu dàng hơn, giọng cũng không còn mỉa mai và châm chọc.
“Ăn cơm trước nhé!”
Tay Hoắc Tây đang chống ở mép bàn ăn, hơi dừng lại, cuối cùng vẫn ngồi xuống ăn cơm.
Trương Sùng Quang cũng ăn chút ít.
Hai người đều rất yên lặng, Hoắc Tây đột nhiên nghĩ đến câu “Bữa tối cuối cùng” kia, lòng thấy hơi khác lạ nên khẽ cười, cô nhấc mắt nhìn cậu chăm chú.
Ánh mắt của cậu không thể diễn đạt bằng lời.
Yêu và hận đều có, cũng còn sự cô đơn trong những năm qua.
Hoắc Tây bỗng nguyện ý nói với cậu vài câu, vừa uống canh sò vừa nhẹ nhàng hỏi: “Hai năm nay anh có khoẻ không?”
Cô biết năm đầu tiên cậu tìm cô, chờ sau khi cô sinh Miên Miên, cậu liền quay về nước.
Sau đó cô không biết nữa.
Không ai ở trước mặt cô nói về chuyện của cậu.
Hoắc Tây nghĩ dù sao cậu vẫn muốn được yêu thương.
Quá khứ của cậu cũng rất thú vị.
Có lẽ bên cạnh cậu cũng từng có người hay tới lui.
Ánh mắt của Trương Sùng Quang càng sâu hơn, thân thế của cậu nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, im lặng nhìn cô chăm chú, một lát sau cậu khẽ nói: “Em muốn biết sao?”
Cậu đoán ra được cô đang nghĩ gì trong lòng, nhưng không nói rõ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!