Cơm cũng không ăn, ôm cô con gái lên đùi, cầm khăn tay lau đi những giọt nước mắt cho cô bé.
Miên Miên sát vào vai cậu, ra vẻ ngượng ngùng.
Hoắc Tây ở một bên không còn sức lực nào, cũng không bước qua ôm… Trương Sùng Quang nhìn cô một cái, dịu dàng nói: “Em ăn cơm trước đi! Một hồi anh sẽ lái xe đưa em đến văn phòng luật.”
Nói xong, cậu bế cô con gái nhỏ đến phòng nghỉ.
Dùng khăn ấm lau mặt, sau đó dỗ cô bé ngủ, người bố mới cũng chuấn bị sẵn quân áo ngủ cho cô con gái nhỏ ở công ty, thay bộ đồ ngủ một mảnh màu hồng phấn vô cùng thoải mái, bụng nhỏ của Miên Miên ăn đến no nê, rất hợp đi ngủ trưa.
Cô bé còn muốn ngủ với Trương Sùng Quang.
Cái đầu nhỏ muốn gối lên trên bụng của bố, cảm thấy ấm áp, dễ chịu.
Trương Sùng Quang đồng ý mọi thứ.
Hoắc Tây xuống lầu, cô cũng từng là Tống Giám đốc của Tây Á, đa số nhân viên ở nơi này khi thấy cô đều gọi một tiếng Tổng Giám đốc Hoắc.
Chuyện yêu hận tình cừu của Tống Giám đốc Hoắc và Tổng Giám đốc Trương của Tây Á không
ít hơn 18 phiên bản.
Mới đây, Tống Giám đốc Trương vui vẻ phát kẹo mừng.
Lúc này, một mình Tổng Giám đốc Hoắc tự mình xuống lầu, không ít nhân viên nữ bắt đầu bàn tán, nào là kết hôn sinh con liền không còn giá trị, đàn ông không thèm để ý, dù sao nói rất nhiều.
Hoắc Tây ngồi vào trong xe, vừa lái xe vừa nghe điện thoại.
Lão Triệu ho nhẹ: “Cháu không cần để ý những người nhiều chuyện kia, các cô ấy biết gì đâu chứ! Sùng Quang thực ra rất yêu cháu đấy!”
Hoắc Tây nhìn xuống cười dịu dàng.
Trương Sùng Quang bây giờ không yêu, trong lòng cậu hận cô đúng hơn!
Có lẽ vẫn còn tình cảm, nhưng trong lòng của cậu vẫn rất đế ý việc cô sống với Bạch Khởi ba năm qua, cho nên tính tình mới thay đổi thất thường, lúc nóng lúc lạnh.
Cô nghĩ có lẽ sau khi sinh con, cậu không còn thấy sổng với cô không còn thú vị, cũng muốn chia xa.
Không ai không muốn vui vẻ, không ai không muốn có cuộc sống tốt đẹp.
Trương Sùng Quang là người thông minh
như vậy, cũng biết lựa chọn thế nào.
Hoắc Tây khẽ dựa vào ghế xe, lão Triệu vừa lái xe vừa phấn khích kế chuyện vui của gia đình, rất mong đợi về tương lai, còn nhắc đến ôn Noãn và Hoắc Minh…
Hoắc Táy thật sự không biết phải giải thích cho bố mẹ như thế nào.
Cô đã từng yêu Trương Sùng Quang, nhưng bây giờ hôn nhân của bọn họ lại càng giống như một trò đùa, một vận may hơn.
Thực ra hôn lễ không quan trọng.
Cô không nói, Trương Sùng Quang cũng không nói, có lẽ họ cùng mong đến một thứ.
Hoắc Tây đến văn phòng luật, lúc ba giờ chiều cô gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang, nhắc cậu gọi Miên Miên dậy ăn rồi uống thuốc.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!