Trương Sùng Quang bế Miên Miên vào trong thang máy, Hoắc Tây đi theo phía sau.
Cửa thang máy khép lại, ngăn chặn những ánh mắt tò mò của người bên ngoài.
Bước vào văn phòng Tổng Giám đốc trên tầng cao nhất, Hoắc Tây hơi giật mình, bài trí của nơi này vẫn như lúc cô rời đi, ngay cả bàn bida cô đặt lúc trước vẫn còn ở đó.
Thực ra vị trí đặt nội thất văn phòng không thay đổi.
Giống như cô vẫn còn ở đây vậy.
Trương Sùng Quang nhìn theo tầm mắt của cô, nói nhẹ nhàng: “Bình thường anh rất bận, không đánh bida! Em rảnh có thể dạy cho Miên Miên một chút, anh thấy bắp chân của con bé rất dài, anh đoán khi con bé lớn lên sẽ cao khoảng 170 cm, chơi cái này rất tốt.”
Cao đến 170 cm…
Hoắc Tây nghĩ đến bệnh của Miên Miên, lòng cô sợ hãi, vài giây sau cô nhẹ nhàng xoa đầu con gái.
Trương Sùng Quang yên lặng nhìn cô chăm chú.
Lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi nói: “Lo lắng như vậy sao em không quay về sớm hơn chút? Rõ ràng một năm trước không phải em tìm ra cách rồi sao?”
Đúng là một năm trước cô đã tìm ra, nhưng Hoắc Tây vẫn luôn kiếm chuyên gia tốt nhất, sau khi bó tay hoàn toàn mới quay về tìm Trương Sùng Quang, cô thật sự không còn cách nào khác mới tiếp tục dây dưa với cậu, nếu không còn một tia hy vọng nào, cô cũng không muốn lại dây dưa với cậu.
Đây cũng chính là điều Trương Sùng Quang để ý nhất.
Hoắc Tây nhẹ nhàng nhìn xuống.
Bọn họ thực sự quá hiếu nhau.
Trương Sùng Quang kìm nén, mới không tiếp tục đề tài này, bế Miên Miên đặt lên ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, trên bàn trà trước mặt có hai hộp cơm của khách sạn năm sao, cậu mở từng hộp ra.
Có trứng hấp Miên Miên thích nhất.
Miên Miên ngồi trên đầu gối của bố, miệng nhỏ ăn, giọng hỏi nhỏ: “Bố, bố đang cãi nhau với mẹ sao?”
Trương Sùng Quang nhấc mắt liếc nhìn Hoắc Tây.
Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, con mắt hơi đỏ, trong lòng cậu yếu mềm nói: “Em mau ăn cơm đi! Buổi chiều không phải em còn có phiên toà xét xử sao?”
Giọng điệu dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều.
Trước mặt Miên Miên, họ cũng không muốn cãi nhau, Hoắc Tây bèn ngồi xuống.
Cô không thấy ngon miệng, ăn cũng ít.
Trương Sùng Quang đút Miên Miên ăn xong, nhìn cô hỏi: “Không vừa miệng sao?”
Cậu nhìn thân thế của cô, cô thật sự còn gầy hơn so với trước đây, không phải nói rằng phụ nữ sau khi sinh con sẽ mập mạp sao, sao Hoắc Tây lại gầy hơn?
Hoắc Tây lạnh nhạt ừ một tiếng: “Mấy năm nay không ăn bên ngoài nhiều lắm.”
Trương Sùng Quang cúi đầu ăn cơm, hồi lâu sau giọng cậu hơi khàn hỏi: “Bạch Khởi nấu cơm… Em ăn thấy ngon không?”
Hoắc Tây không nhịn được liếc cậu một cái.
Trương Sùng Quang vẫn không nhấc mắt, giống như vấn đề cậu mới hỏi vừa nãy rất bình thường, Hoắc Tây gật đầu: “Ngon!”
“Ngon… ngon cỡ nào?”
Bỗng nhiên cậu quyết hỏi đến cùng.
Hoắc Tây nhịn không được nói: “Trương Sùng Quang, chúng ta có thể đừng lôi cậu ấy vào được không? Không phải anh muốn chúng ta chung sống hoà bình sao?”
Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!